Trận mưa buổi chiều mưa rất lớn, Trác Dật Khanh sợ Ôn Ngải bị cảm lạnh, cố ý đến xem tình huống của cậu.
Người trên giường nhắm mắt ngủ say, chăn bông trùm lên, đem hơn phân nửa khuôn mặt che lấp.
Trác Dật Khanh kéo chăn xuống dưới, khiến cả khuôn mặt Ôn Ngải lộ ra, thuận tay búng nhẹ lên chóp mũi cậu: "Nếu ta không đến, ngươi liền không thở cả một đêm sao?"
Ôn Ngải ngoan ngoãn một chút phản ứng cũng không có, gò má lộ ra sắc hồng nhạt khi ngủ, nhìn giống như một bé heo nhỏ.
Trác Dật Khanh sờ sờ trán cậu, xác định không bị sốt, đang muốn rút tay về lại nhịn không được theo sườn mặt cậu mò xuống, bọc lấy gò má bánh bao mềm mềm trong lòng bàn tay, yêu thích không buông tay nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ưm..." Ôn Ngải vô thức nghiêng đầu cọ mặt vào tay hắn, tim Trác Dật Khanh bị trêu chọc, ngồi xuống bên mép giường, ôm người vào trong ngực, Ôn Ngải mềm mại dựa vào ngực hắn, ngủ không hề phòng bị.
Trác Dật Khanh cúi đầu một cái lại một cái hôn môi Ôn Ngải, ánh mắt, gò má, lỗ tai, cuối cùng lưu luyến quên về ở cổ. Tay hắn tiến vào trong cổ áo Ôn Ngải, cẩn thận sờ lên gáy, một mảnh trơn nhẵn nhẵn nhụi, không có một chút hương tuyến nào.
"Vật nhỏ giảo hoạt." Giọng nói Trác Dật Khanh khàn khàn, dùng răng nhẹ nhàng day day vành tai Ôn Ngải, "Còn biết giấu bí mật."
Ôn Ngải tùy thời đều có khả năng tỉnh lại, Trác Dật Khanh không làm ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ba-kho-lam/2691658/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.