Ôn Ngải bị mê hoặc thần trí, động tĩnh có lớn hơn cũng không tỉnh lại.
Trác Dật Khanh tận tình hưởng dụng khối thân thể vô tội này, dùng tay cùng lời lẽ đã muốn nói từ lâu tùy ý cám dỗ.
Hơi thở Thiên Càn hung hăng bành trướng trong không khí, mỗi một ngụm hô hấp, đều là hương vị động tình.
Ôn Ngải cau mày, gò má cũng dần dần ửng hồng, bản năng Địa Khôn bị áp chế trong người đang từng chút một thức tỉnh.
Một cỗ hương như có như không chậm rãi xuất hiện, Trác Dật Khanh vùi đầu vào cần cổ Ôn Ngải, tham lam hấp thu hơi thở thơm ngọt của cậu, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
"Thật sự là bảo bối..."
Trác Dật Khanh kéo quần lót của Ôn Ngải xuống, bàn tay bao trùm mông nhỏ đầy thịt, hung hăng xoa nắn một phen, thậm chí vươn ngón tay vuốt phẳng địa phương không thể miêu tả.
"Ưm..." Ôn Ngải kêu một tiếng, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, hương thơm ngọt nị phát ra trên người cũng ngày càng trở nên mê người, cậu theo động tác vuốt ve của Trác Dật Khanh nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, hai tay không tự giác đặt lên bả vai Trác Dật Khanh...
Cậu nhắm mắt, trên mặt là biểu tình vô tội, thân thể lại bày ra tư thế cầu hoan.
Ánh mắt Trác Dật Khanh đột ngột biến đỏ, túm lấy cạp quần của mình, cầm lấy dục vọng đang bành trướng.
Trác Dật Khanh không làm tới bước cuối cùng, cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ba-kho-lam/2691659/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.