Khi Lục Thư Cẩn trở về, Tiêu Cẩn đang ngả nghiêng trên nhuyễn tháp, tay cầm một cuốn sách. Bìa sách hướng ra phía cửa lớn, thoáng nhìn đã thấy ngay mấy chữ to tướng rực rỡ: Chuyện Đôi Ba Việc Của Quả Phụ Xinh Đẹp.
Ánh mắt nàng lướt qua cuốn sách trên tay Tiêu Cẩn, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời.Tiêu Cẩn liếc thấy vẻ do dự của nàng, liền đặt sách xuống, mở lời trước: “Học đường thế nào, có chuyện gì náo nhiệt không?”
Lục Thư Cẩn đặt hộp sách xuống, thuận miệng đáp: “Vẫn như mọi khi, chỉ là giờ đây ai nấy đều bàn về chuyện lợn dịch.”
“Trước khi triều đình ban chỉ, bọn họ sẽ chẳng hay biết gì về việc quan ngân đâu.” Tiêu Cẩn liếc ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã nhá nhem tối, mới ngồi dậy, cởi áo ngoài, lẩm bẩm một mình: “Quên mất việc thay thuốc rồi.”
Lục Thư Cẩn nghe được câu này, liền nói: “Để ta thay cho ngươi.”
Nàng xắn tay áo, đi rửa tay sạch sẽ, rồi bước vòng qua bình phong. Chỉ thấy Tiêu Cẩn đã cởi bỏ lớp vải trắng băng bó trên người, mùi thuốc cao thoảng trong không khí, vết thương dường như đã đóng vảy máu, nhìn qua có phần chói mắt.
Tiêu Cẩn xoay cổ, cúi xuống ngửi cánh tay mình: “Ta đã ba ngày chưa tắm gội, trên người hẳn là có mùi rồi, phải không?”
Lục Thư Cẩn giờ đây đã có thể thản nhiên nhìn cơ thể của Tiêu Cẩn. Ánh mắt nàng lướt qua bờ vai rắn rỏi, thon gọn của hắn, chợt nhớ lại mỗi lần gặp Tiêu Cẩn, hắn luôn vận cẩm y ngọc bội,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714743/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.