Bàn tay Tiêu Cẩn tựa như ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Chàng ngồi bên mép giường, nắm chặt tay Lục Thư Cẩn liền có thể xua tan mọi bất an và áp lực trong lòng nàng, khiến nàng thả lỏng dây thần kinh vốn luôn căng như dây đàn.
Ánh mắt chàng dịu dàng, toàn thân được ánh đèn mờ ảo nhuộm một tầng sắc màu huyền hoặc. Nhìn nàng, chàng khẽ nói: “Ngủ đi, ta ở đây trông nàng ngủ.”
Lục Thư Cẩn đối diện với ánh mắt chàng, cơn buồn ngủ trĩu nặng kéo đến, ý ngủ vương vấn nơi hàng mi. Nàng mệt mỏi đến mức chẳng còn sức để mở miệng nói thêm lời nào.
Những ngày qua nàng luôn nơm nớp lo sợ, nay bỗng được thả lòng, cảm giác mệt mỏi ùa đến như sóng trào.
Nhưng đồng thời, nàng lại cảm thấy vô cùng an tâm. Sự an tâm ấy bắt nguồn từ lòng tin tuyệt đối nàng dành cho Tiêu Cẩn từ sâu tận đáy lòng.
Chẳng bao lâu, Lục Thư Cẩn khép mắt chìm vào giấc mộng.
Tiêu Cẩn phải rời khỏi Vân Thành trước khi trời sáng, nhưng nhìn gương mặt say ngủ của Lục Thư Cẩn, chàng chỉ muốn nán lại thêm chút nữa.
Bàn tay nàng ấm áp, ngón út khẽ cong, móc nhẹ vào tay chàng. Dù đã ngủ say, nàng vẫn như không nỡ để chàng rời đi.
Tiêu Cẩn ngồi bên giường ngắm nàng thật lâu, cuối cùng mới cẩn thận rút tay ra khỏi tay nàng, rồi rời đi qua đường hầm bí mật.
Đêm ấy, trong gần một tháng qua, là lần hiếm hoi Lục Thư Cẩn được ngủ yên giấc đến vậy.
Sáng hôm sau, Lục Thư Cẩn tự tỉnh dậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714794/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.