【Giờ Sửu qua nửa】
Đêm khuya tĩnh lặng, sương lạnh phủ dày, đường phố Vân Thành vắng lặng không một bóng người qua lại.
Những binh sĩ đứng gác trên phố cũng tụ lại từng tốp ba người, kẻ thì ngồi bên lề đường thiu thiu ngủ người thì nhấm nháp hạt dưa trò chuyện.
Diệp Tuân một mình đứng nơi cổng thành, xung quanh không còn binh sĩ nào bởi tất cả đều đã bị hắn điều đi nơi khác. Gió lớn, hắn khoác áo choàng đen, cả người ẩn trong bóng tối thoáng chốc trông như sắp bị gió cuốn đi.
Chẳng biết đã đứng bao lâu, trong màn đêm bỗng xuất hiện hai người cưỡi ngựa phi như điên đến trước cổng thành thì vội vã nhảy xuống, sắc mặt hoảng loạn, lăn lộn bò tới.
Diệp Tuân tháo mũ trùm, để lộ khuôn mặt nho nhã tuấn tú dưới ánh đèn. Hắn khẽ nheo mắt chống lại cơn gió, cất giọng hỏi: “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Người vừa đến trông thấy Diệp Tuân, như thể thấy được cứu tinh, vội bò đến quỳ trước mặt hắn, đôi mắt đỏ ngầu như muốn nứt toác, giọng khàn khàn: “Thế tử bọn họ trúng kế rồi!”
Diệp Tuân ôn hòa đáp: “Đừng vội, từ từ nói.”
“Lửa! Khe núi bốc cháy ngùn ngụt, nhốt chặt thế tử và mọi người trong đó, bị thiêu chết cả! Con đường ấy trước sau đều bị lở đá chặn chết,không một ai thoát!” Hắn rõ ràng đã chứng kiến cảnh địa ngục trần gian ấy, sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, cả người gần như phát điên, “Là người nhà họ Tiêu! Người nhà họ Tiêu bày mưu, bọn họ chắc chắn sẽ tấn công Vân Thành!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714798/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.