Giờ Sửu sắp tàn, Tiêu Cẩn đã nhận được hổ phù do khoái mã phi nước đại đưa tới.
Chàng dẫn theo ba vạn tinh binh rời núi, gấp rút tiến về Vân Thành.
Giờ Dần ba khắc, chàng vào thành.
Cổng thành mở toang không một bóng vệ binh canh gác.
Đúng như lời Diệp Tuân, Tiêu Cẩn không hề có ý định công phá Vân Thành.
Thứ nhất, Tiêu Cẩn lo nghĩ cho dân chúng trong thành. Chàng chỉ chọn cách nhân bóng đêm lặng lẽ thâm nhập, dẫn người của mình giải quyết trận chiến mà không đe dọa đến tính mạng bá tánh.
Thứ hai, Diệp Tuân đã mở sẵn cổng thành rút hết vệ binh canh gác, để Tiêu Cẩn dẫn quân thẳng tiến không tốn chút sức lực nào mà vào được Vân Thành.
Những ngày ở doanh trại, Tiêu Cẩn đã đem bản đồ Vân Thành cùng kế hoạch tỉ mỉ giảng giải cho các binh sĩ nghe không biết bao lần. Vừa vào thành, các đội quân được phân công sẵn lập tức tản ra theo kế hoạch ban đầu mà thanh trừ đám lính của Giả Thôi trên các con phố.
Vân Thành tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng binh khí va chạm. Tiếng chém giết và gào thét xé tan sự yên bình của màn đêm. Đến khi đám tay chân của Giả Thôi kịp phản ứng thì đã muộn. Người của Tiêu Cẩn đã trải khắp Vân Thành, nhanh chóng đánh tan đội quân một vạn rưỡi lính đóng trong thành.
Vì thế Lục Thư Cẩn trên đường đi tới đây hầu như không thấy bóng dáng binh sĩ tuần tra nào trên phố. Ngay cả trước cửa phủ đệ của mình, nàng chỉ bắt gặp đám người của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714799/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.