Đầu của Giả Thôi đã bị treo trên tường thành. Dân chúng tụ tập dưới cửa Bắc reo hò hồi lâu, mãi đến khi trời nhá nhem mới lục tục kéo nhau rời đi.
Tiêu Cẩn toàn thân dính đầy máu tươi, chẳng buồn để tâm, chàng thẳng đường trở về tiểu viện nơi Lục Thư Cẩn đang tá túc. Tại đây, chàng tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ y phục tinh tươm.
Còn Tưởng Túc thì đứng giữa sân viện cùng Lục Thư Cẩn tranh cãi kịch liệt.
Hắn tức đến mức mặt mũi đỏ gay, môi run lập cập chỉ tay vào Lục Thư Cẩn mà thốt lên, giọng đầy phẫn nộ: “Ngươi! Ngươi là đồ lừa đảo! Ngươi dám giấu diếm bọn ta lâu như vậy! Ta còn xem ngươi như huynh đệ thân thiết!”
Lục Thư Cẩn ngượng ngùng sờ mũi cố biện minh: “Ta thật sự vì tình thế bắt buộc.”
“Dù có nỗi khổ tâm, ngươi chẳng lẽ không thể lén nói với ta một lời?” Tưởng Túc lớn tiếng: “Miệng ta kín như bưng vậy mà ngươi lại chẳng tin tưởng ta chút nào sao?”
“Vậy chuyện Lương Xuân Uyên, ngươi giấu được không?” Lục Thư Cẩn phản vấn.
“Ta giấu chứ, ta có nói gì đâu!”
“Ngươi không nói, nhưng bọn ta đều biết cả rồi. Mọi chuyện ngươi đều để lộ hết trên mặt, ai mà không nhìn ra?” Lục Thư Cẩn thẳng thắn đáp.
Nhưng Tưởng Túc hiển nhiên không chấp nhận sự thật này. Hắn tức đến nhảy dựng lên, bất cẩn động đến vết thương ở xương sườn đau đớn ôm ngực kêu la, miệng vẫn không ngừng trách móc Lục Thư Cẩn: “Ta chưa từng thấy ai như ngươi! Rõ ràng ngươi lừa dối trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714802/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.