Lục Thư Cẩn thích nhất là ngồi bên thềm cửa ngửa đầu nhìn lên trời.
Dĩ nhiên, nguyên do chính là vì sân viện này thực sự quá nhỏ hẹp từ cửa phòng bước ra chỉ chừng bảy tám bước chân, nếu trong sân cùng lúc có ba người đứng đã cảm thấy chật chội.
Vì thế, Lục Thư Cẩn hiếm khi ra ngoài nhưng cũng không lưu lại trong phòng quá lâu.
Căn phòng nhỏ nàng ở khác với những ngôi nhà bình thường, chiều cao không đủ trông chẳng khác gì một kho chứa củi và than.
Bên trong không có cửa sổ, một mặt tựa vào tường ngoài của phủ, nơi đó chất một tủ sách cũ kỹ mục nát, trên tủ bày đầy những cuốn sách dày đặc.
Hễ đóng cửa lại, trong phòng không còn chút ánh sáng nào. Do đó, Lục Thư Cẩn không thích ở trong căn phòng ấy. Mỗi ngày tỉnh giấc, nàng liền mở cửa ngồi bên thềm.
Phần lớn thời gian, nàng ngắm nhìn bầu trời ngửa đầu hướng lên cao.
Những ngày trời quang, cả vòm trời xanh thẳm, mây trắng điểm xuyết như những nét vẽ lại thỉnh thoảng có cánh chim lướt qua, Lục Thư Cẩn xem đó như niềm vui bất ngờ.
Nàng có sự kiên nhẫn hơn người, ngồi cả ngày bên thềm đếm xem hôm nay có bao nhiêu con chim bay qua đầu.
Những ngày mưa gió, cả bầu trời phủ một màu xám xịt như được che bởi một tấm lụa xám tro, mây đen dày đặc chồng chất chẳng bao lâu mưa đã trút xuống.
Lục Thư Cẩn vốn không thích những ngày mưa. Nàng yêu ánh mặt trời, yêu thứ ánh sáng rực rỡ nồng nhiệt, yêu tất thảy những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714809/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.