🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lương Xuân Uyên từ nhỏ đã chẳng phải kẻ thiện lương. 
Năm ba tuổi, hắn đã theo sư phụ luyện võ đến năm bảy tuổi mới được dẫn vào Tinh Tú Môn. 
Hắn thích khoác lên mình bộ bạch y trắng như tuyết, bất kể đi đâu sau lưng hoặc bên hông luôn kẹp một quyển sách nhỏ, trông chẳng giống sát thủ mà giống một tiểu thư sinh hơn. 
Hắn ít nói nhưng thái độ ôn hòa, mỗi khi nở nụ cười lại toát lên vẻ dịu dàng già dặn, chẳng hề giống một đứa trẻ bảy tuổi nên có. 
Dung mạo hắn xinh đẹp, tựa như tiểu cô nương. Một đứa trẻ như thế ở Tinh Tú Môn, tự nhiên trở thành đối tượng bị mọi người bắt nạt. Huống chi, Tinh Tú Môn lại chia bè kết phái nghiêm trọng, hắn mới đến chẳng quen biết ai, đương nhiên cũng chẳng có ai đứng ra che chở cho hắn. 
Vậy nên, mấy ngày đầu, Lương Xuân Uyên đã bị bắt nạt. Những quyển sách hắn để trong phòng bị xé tan tành hóa thành đống giấy vụn vương vãi khắp sàn. 
Hắn trở về phòng, đứng giữa cảnh tượng tan hoang nhìn những quyển sách mình yêu thích bị hủy hoại, hóa thành mảnh giấy rơi đầy mặt đất nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, không nói một lời. 
Mọi người đều nghĩ hắn là một kẻ dễ bắt nạt, chỉ biết im lặng chịu đựng. 
Thế nhưng, ngay đêm hôm đó Lương Xuân Uyên lặng lẽ mò vào phòng kẻ khác trong bóng tối, một nhát dao kết liễu kẻ cầm đầu đã xé nát sách của hắn. 
Khi ấy, phòng ốc là bốn người chung một giường lớn. Ngô Thành Vận nằm ngay bên cạnh kẻ bị giết, nửa đêm mơ màng mở mắt vừa hay nhìn thấy cửa sổ bị mở, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào, rọi lên bóng người đang đứng trên giường bên cạnh. 
Lương Xuân Uyên trong bộ bạch y trắng muốt, vừa rút lưỡi dao khỏi cổ kẻ kia chậm rãi lau đi vết máu trên đó để lộ nửa khuôn mặt bình thản không chút gợn sóng. 
Ngô Thành Vận sợ đến hồn xiêu phách lạc, tưởng mình sắp phải nắm tay kẻ bên cạnh bước xuống Hoàng Tuyền. Nhưng Lương Xuân Uyên chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì rồi lặng lẽ trèo qua cửa sổ rời đi. 
Tinh Tú Môn không có quy định cấm nội đấu. Nơi này vốn là chốn cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu bị đào thải. Trong những buổi huấn luyện tàn khốc, chuyện chết người là thường. Kẻ bị cắt cổ giữa đêm ấy chẳng gây được chút sóng gió nào. Thi thể được mang đi, Lương Xuân Uyên được sắp xếp chuyển vào ở và từ đó, Ngô Thành Vận luôn ở bên cạnh hắn. 
Lương Xuân Uyên là một người đọc sách. 
Ngô Thành Vận thường nói như vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hắn chân thành khuyên bất cứ ai đến gần Lương Xuân Uyên: đừng chọc giận hắn, dù hắn trông có vẻ ôn hòa dễ gần đến đâu. 
Mỗi lần quyền lực trong Tinh Tú Môn đổi thay đều là một trận gió tanh mưa máu. 
Lương Xuân Uyên là kẻ trẻ tuổi nhất chiến thắng, đứng trên đỉnh cao của Tinh Tú Môn cũng là một sát thủ hàng đầu có thể giết người trong vô hình, không một tiếng động. 
Một đạo thánh chỉ giáng xuống, Lương Xuân Uyên nhận lệnh dẫn theo Ngô Thành Vận đến Vân Thành. Cả hai cải trang thành thư sinh nghèo khó, tiến vào Hải Châu Học Phủ, gặp được mục tiêu của nhiệm vụ – Tiêu Cẩn. 
Vừa đặt chân đến Vân Thành, Lương Xuân Uyên đã khoác lên mình một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Hắn nở nụ cười dịu dàng, cử chỉ nho nhã giả vờ không quen biết Ngô Thành Vận, ngụy trang kín kẽ đến mức không ai nhận ra hắn là một sát thủ giết người như thái rau chặt dưa. 
Nơi đây mọi thứ đều tốt đẹp, không có những mưu toan tranh đấu của Tinh Tú Môn, không có máu tanh giết chóc. Hắn ngày ngày vùi đầu vào sách vở, suýt nữa tự lừa dối chính mình. 
Lương Xuân Uyên rất thích ngồi đọc sách cùng Lục Thư Cẩn, dù hắn biết nàng luôn đề phòng hắn, nhưng hắn chẳng bận tâm. 
Hắn cảm thấy Lục Thư Cẩn và mình là cùng một loại người, bởi cả hai đều yêu sách. Những kẻ ở Tinh Tú Môn chỉ biết đánh đánh giết giết chẳng ai hiểu hắn. 
Vân Thành thật tốt, Lương Xuân Uyên muốn lưu lại nơi này. 

Lưu Toàn không ngờ mình còn có cơ hội mở mắt lần nữa. 
Mấy tháng trong lao ngục hắn chịu đủ mọi tra tấn, thân thể vốn được nuông chiều từ nhỏ giờ gầy rộc thịt mỡ tiêu tan. Giờ đây, vén áo lên còn có thể thấy từng hàng xương sườn lấp ló. 
Thánh chỉ kết tội từ hoàng đế ban xuống, Lưu Toàn cùng cha và các chú bác trong nhà bị trùm vải đen áp lên xe tù kéo qua khu chợ ồn ào. Hai tai hắn chỉ nghe thấy tiếng người phẫn nộ chửi bới. 
Có vật gì đó ném vào người hắn, ban đầu là những viên đá nhỏ sau càng lúc càng nhiều. Hắn đau đớn co người lại, lòng đã như tro tàn. 
Tội chết đã định không còn đường xoay chuyển. 
Xe tù đi ra khỏi thành, xung quanh dần yên tĩnh. Lưu Toàn chỉ còn nghe tiếng bánh xe lăn lộc cộc và tiếng thở hổn hển của những người thân bên cạnh. 
Phía trước còn vang lên tiếng trẻ con khóc lóc, chẳng biết là đứa em họ nào của hắn. 
Một đại gia đình như thế, bị kéo ra ngoại ô để chém đầu. Máu chảy ra e rằng sẽ nhuộm đỏ cả một vùng, đầu lâu liệu có bị chất thành đống hay bị treo trên thành cho dân chúng ngày đêm nhục mạ? 
Nghĩ đến đây, Lưu Toàn toàn thân run rẩy, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. 
Chẳng biết đi đến nơi nào, xe tù lần lượt dừng lại. Lưu Toàn nghe tiếng người của nha môn mở cửa xe, kéo từng người xuống. 
Rồi tấm vải đen trên đầu hắn bị giật ra. Đôi mắt hắn lâu rồi không thấy ánh sáng bị ánh sáng chói chang làm đau nhức,nước mắt lập tức tuôn rơi. Khi hắn khó khăn thích nghi, mở mắt nhìn lại, vừa hay thấy đầu của nhị gia nhà hắn bị chém xuống. 
Máu phun ra ào ạt, đầu lâu rơi xuống đất lăn vài vòng. Tiếng hét, tiếng khóc thảm thiết vang lên đâm vào tai hắn như kim chích. 
Lưu Toàn sợ đến ngất xỉu tại chỗ. 
Theo lý, ngất đi như thế, đầu hắn hẳn cũng đã bị chém rơi. 
Nhưng hắn lại thực sự tỉnh lại. Khoảnh khắc ý thức trở về, hắn cảm thấy tay chân bị trói chặt bị đặt trong một góc, toàn thân đau nhức khó chịu. 
Hắn mở mắt, tầm nhìn mờ mịt hồi lâu chỉ thấy trong phòng tối tăm, le lói một tia sáng yếu ớt. 
Khi thị lực dần hồi phục, hắn phát hiện bên bàn trong phòng còn có một người đang ngồi. 
Người đó quay lưng về phía hắn, khoác hắc y cẩm bào, tóc dài buông xõa, thân hình được ánh sáng mờ ảo che đi khiến người ta nhìn không rõ. 
Lưu Toàn kinh hãi, mở miệng muốn hỏi danh tính người kia nhưng cố gắng phát ra âm thanh lại chẳng được một tiếng. 
Hắn hoảng loạn giãy giụa, cố vươn tay sờ cổ, ngón tay chạm vào miệng mới nhận ra lưỡi vẫn còn chưa bị cắt. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể phát ra chút âm thanh nào. 
Tiếng động giãy giụa của hắn làm kinh động người bên bàn. Người ấy đứng dậy, xoay người bước về phía Lưu Toàn. 
“Tỉnh rồi?” Người ấy cất tiếng, giọng nói có phần dịu dàng. 
Ngược sáng, khuôn mặt người ấy mờ ảo nhưng không khó nhận ra ngũ quan tinh xảo, dung mạo có thể gọi là xinh đẹp. Chỉ là đôi mắt lạnh lùng khác thường dường như không mang chút cảm xúc phủ lên khuôn mặt mỹ lệ ấy một tầng sương giá. 
Lưu Toàn sao lại không nhận ra hắn. 
Giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt ấy, hắn sợ đến lạnh cả sống lưng. 
Là Lương Xuân Uyên. 
Lần cuối gặp hắn là tháng chín năm ngoái, khi Lưu Toàn cùng đám bạn bè xấu xa đánh hắn đến mức bò không nổi trên mặt đất. 
Giờ đây, Lương Xuân Uyên đứng trước mặt hắn, trên khuôn mặt chẳng còn vết thương nào, làn da trắng lạnh dưới ánh sáng toát lên như vô thường đòi mạng. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Lưu Toàn, ngồi xổm xuống hỏi: “Còn nhớ ta không?” 
Lưu Toàn vội gật đầu, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt. 
Lương Xuân Uyên không đổi sắc mặt chẳng biết từ đâu lấy ra vài cây trúc nhọn, đầu sắc bén trông đã khiến người ta sợ hãi. 
Hắn nói: “Tốt, đỡ phải phí lời.” 
“Đừng sợ, ta là người đọc sách, không giống các ngươi, hành sự thô tục.” Lương Xuân Uyên dù ngồi xổm vẫn cao hơn Lưu Toàn một chút, hắn cúi mắt nhìn, giọng nói nhẹ nhàng. 
Nghe kỹ, dường như còn mang theo chút ý tốt lành dịu dàng. 
Lưu Toàn vội gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. 
Lương Xuân Uyên hỏi: “Ngươi nói, ta sẽ giết ngươi không?” 
Lưu Toàn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm Lương Xuân Uyên lắc đầu như trống bỏi. 
Nhưng vừa lắc vài cái, xương vai phải của hắn đột nhiên đau nhói tiếp theo là cơn đau khủng khiếp ập đến. Hắn trợn trừng mắt muốn hét lên nhưng miệng mở ra lại chẳng phát ra tiếng. 
Khoảng cách giữa Lưu Toàn và Lương Xuân Uyên gần đến vậy, nhưng hắn hoàn toàn không thấy Lương Xuân Uyên ra tay thế nào. Chỉ thấy trên vai phải của mình cắm một cây trúc nhọn, máu từ đó tuôn ra nhanh chóng nhuộm đỏ áo tù. 
“Sai rồi, ta sẽ giết ngươi.” Lương Xuân Uyên khẽ cười. 
Lúc này Lưu Toàn mới nhận ra, kẻ trước mặt nào có dáng vẻ của người đọc sách. Hắn dù bề ngoài trông ôn hòa nhưng bên trong lại là một kẻ tàn nhẫn chẳng phải người thường. 
Hắn giãy giụa lùi lại nhưng phát hiện mình đã dựa sát vào tường, không còn đường lui. 
Lương Xuân Uyên nhẹ nhàng nhướn mày, nở nụ cười hiền hòa dưới ánh nến toát lên vẻ dịu dàng, giọng nói tựa như lời thì thầm giữa đôi tình nhân: “Nhưng ngươi đừng sợ, giờ ta chưa giết ngươi. Phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?” 
Đôi mắt Lưu Toàn gần như muốn nứt ra, khuôn mặt vì sợ hãi mà méo mó. Càng nhìn, hắn càng cảm thấy Lương Xuân Uyên giống như vô thường đòi mạng, cuối cùng sợ đến ngất xỉu. 

Vở kịch lớn ở Vân Thành dần kéo màn. Tiêu Cẩn rời thành, Quý Thạc Đình giả vờ phản bội, Lục Thư Cẩn ẩn mình không ra ngoài, chỉ có Tưởng Túc chạy khắp nơi chịu không ít khổ cực. 
Tinh Tú Môn không có quyền can dự vào cuộc tranh đoạt hoàng quyền. Trận chiến ở Vân Thành này cực kỳ quan trọng, liên quan đến thành bại của Lục hoàng tử. Nếu Lương Xuân Uyên ra tay nghiêng về bất kỳ bên nào, chẳng khác nào kéo cả Tinh Tú Môn tham gia canh bạc lớn này. 
Lương Xuân Uyên chọn đứng ngoài quan sát, Ngô Thành Vận tự nhiên nghe theo hắn. 
Nhưng sự bàng quan này đã kết thúc khi một ngày  Tưởng Túc gõ cửa phòng hắn vào ban đêm. 
Ngô Thành Vận từ năm bảy tuổi đã ở bên Lương Xuân Uyên, chưa từng thấy ai dám chỉ vào mặt hắn mà mắng lại còn sống sót đến ngày thứ hai. 
Tưởng Túc là ngoại lệ nhưng cũng không hẳn đặc biệt, chủ yếu vì những lời hắn nói. 
Hắn bảo, kẻ có năng lực mà không hành động mới là hèn nhát. 
Câu nói ấy khiến Lương Xuân Uyên suy nghĩ suốt nửa đêm. 
Ngày hôm sau, hắn gửi thư điều người của Tinh Tú Môn đến Vân Thành, quyết định nhập cuộc tham gia tranh đoạt ngôi báu. 

Khi trước ở Vân Thành, sau khi cứu Diệp Tuân, Lương Xuân Uyên bị thương. Mỗi lần Tưởng Túc mang cơm đến, hắn đều tỏ ra khó chịu, khóe miệng như muốn trễ xuống tận giày. 
Hắn nghĩ, có lẽ nên đưa Tưởng Túc đến Tinh Tú Môn một lần. 
Dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua nhưng sau này lại có cơ hội thực hiện. 
Sau khi tân đế đăng cơ, trong một thời gian dài triều đình chưa vững, các thế lực rục rịch nổi dậy. Là móng vuốt sắc bén nhất của hoàng đế, Lương Xuân Uyên bận rộn rất lâu. 
Khi dẹp yên gần hết đám phản thần, trở lại kinh thành đã là hai năm sau. Lương Xuân Uyên nghỉ ngơi một thời gian, nhớ đến Tưởng Túc giờ cũng ở kinh thành liền tìm đến nơi hắn ở. 
Tưởng Túc ban đầu đến kinh thành với ý định tòng quân được sắp xếp dưới trướng của đại ca Tiêu Cẩn. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Dù sao cũng xuất thân thiếu gia, nào đã chịu khổ bao giờ. Mấy ngày đầu, hắn đau nhức toàn thân, da mặt bị nắng cháy lột từng mảng, ngày ngày lau nước mắt đòi về nhà. Nhưng Tiêu Cẩn lạnh lùng từ chối cuối cùng hắn đành nghiến răng ở lại. 
Giờ đã hai năm trôi qua, Tưởng Túc cao lớn hơn, da dẻ rám màu lúa mạch, giữa lông mày đã mất đi nét non nớt ngày nào, lưng thẳng tắp đứng trước đám tân binh giám sát thao luyện. 
Sắc mặt Tưởng Túc trầm ổn, toát lên vẻ uy nghiêm khiến người ta nể sợ chẳng còn chút bóng dáng của thiếu niên từng bị hắn dọa đến run rẩy năm xưa. 
Lương Xuân Uyên ngồi trên tường quan sát một lúc lại nổi ý trêu đùa, bẻ cành cây ném vào người Tưởng Túc. 
Bị ném hai lần, Tưởng Túc tức giận quay đầu, ánh mắt tìm kiếm, nhìn thấy Lương Xuân Uyên ngồi trên tường, sợ đến biến sắc vội quay đầu lại. 
Với Tưởng Túc, đây chẳng khác nào ban ngày gặp ma. 
Lương Xuân Uyên nhảy xuống, đứng cạnh Tưởng Túc. Tưởng Túc sợ đến lộ nguyên hình. 
Câu đầu tiên Lương Xuân Uyên nói là: “Ở Vân Thành, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi còn đuổi đến kinh thành chịu chết sao?” 
Tưởng Túc sợ hãi bỏ chạy, trốn vào doanh trại. 
Nhưng vô ích, Lương Xuân Uyên vẫn đưa hắn đến Tinh Tú Môn, nơi đầy mùi máu tanh. Phương thức huấn luyện ở đó hoàn toàn khác với những gì Tưởng Túc thấy trong quân doanh. Dọc đường đi, hắn sợ đến chân mềm nhũn, nước mắt chảy thành dòng. 
Nhưng người của Tinh Tú Môn lại cực kỳ cung kính với Lương Xuân Uyên. Nơi hắn đi qua, chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn mà đều cúi đầu nghênh đón. 
Nhìn phản ứng của Tưởng Túc, Lương Xuân Uyên chỉ cảm thấy sảng khoái, thầm nghĩ tên này năm xưa ở Vân Thành đưa cơm cho hắn lần nào cũng tỏ ra không vui. Giờ cuối cùng hắn cũng có cơ hội dọa hắn một trận ra trò. 
Lương Xuân Uyên là người tốt gì chứ? 
Chỉ là kẻ nhỏ nhen, thù dai mà thôi. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.