Lương Xuân Uyên từ nhỏ đã chẳng phải kẻ thiện lương.
Năm ba tuổi, hắn đã theo sư phụ luyện võ đến năm bảy tuổi mới được dẫn vào Tinh Tú Môn.
Hắn thích khoác lên mình bộ bạch y trắng như tuyết, bất kể đi đâu sau lưng hoặc bên hông luôn kẹp một quyển sách nhỏ, trông chẳng giống sát thủ mà giống một tiểu thư sinh hơn.
Hắn ít nói nhưng thái độ ôn hòa, mỗi khi nở nụ cười lại toát lên vẻ dịu dàng già dặn, chẳng hề giống một đứa trẻ bảy tuổi nên có.
Dung mạo hắn xinh đẹp, tựa như tiểu cô nương. Một đứa trẻ như thế ở Tinh Tú Môn, tự nhiên trở thành đối tượng bị mọi người bắt nạt. Huống chi, Tinh Tú Môn lại chia bè kết phái nghiêm trọng, hắn mới đến chẳng quen biết ai, đương nhiên cũng chẳng có ai đứng ra che chở cho hắn.
Vậy nên, mấy ngày đầu, Lương Xuân Uyên đã bị bắt nạt. Những quyển sách hắn để trong phòng bị xé tan tành hóa thành đống giấy vụn vương vãi khắp sàn.
Hắn trở về phòng, đứng giữa cảnh tượng tan hoang nhìn những quyển sách mình yêu thích bị hủy hoại, hóa thành mảnh giấy rơi đầy mặt đất nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, không nói một lời.
Mọi người đều nghĩ hắn là một kẻ dễ bắt nạt, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Thế nhưng, ngay đêm hôm đó Lương Xuân Uyên lặng lẽ mò vào phòng kẻ khác trong bóng tối, một nhát dao kết liễu kẻ cầm đầu đã xé nát sách của hắn.
Khi ấy, phòng ốc là bốn người chung một giường lớn. Ngô Thành Vận nằm ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714812/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.