Năm Quý Thạc Đình lần đầu gặp Diệp Cần, chàng cũng vừa tròn tám tuổi.
Thời gian ấy, Quý Thạc Đình đang ở độ tuổi ham ăn, đặc biệt thích các món quà vặt. Trong số đó, chàng ưa nhất là những xâu kẹo hồ lô chua ngọt vừa nhìn đã khiến người ta thèm thuồng.
Hôm ấy, chàng cùng Tiêu Cẩn trốn học chạy đến Diệp phủ để tìm Diệp Tuân chơi. Người trong Diệp phủ tiếp đãi hai người rất mực cung kính nhưng lại báo rằng Diệp Tuân vẫn chưa tan học, phải đợi thêm chừng nửa canh giờ mới về phủ.
Quý Thạc Đình và Tiêu Cẩn bàn bạc một phen, nghĩ rằng nếu giờ trở về nhà e rằng người nhà sẽ phát hiện chuyện trốn học. Hơn nữa, nửa canh giờ cũng chẳng phải quá lâu thế là cả hai quyết định ở lại chờ.
Viện tử nơi Diệp Tuân ở có phong cảnh hữu tình, tầm nhìn khoáng đạt. Hai người tìm đến một đình hóng mát cách viện không xa. Tiêu Cẩn ngả lưng trên ghế gỗ nhắm mắt ngủ say. Quý Thạc Đình thì vừa nhấm nháp các món quà vặt mang theo vừa đưa mắt ngó về phía viện tử của Diệp Tuân.
Bất chợt, khóe mắt chàng thoáng thấy một bóng áo lam vụt qua bên cửa, nhanh như một cơn gió thoảng. Nhưng khi chàng nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì nữa.
Quý Thạc Đình lấy làm lạ, định gọi Tiêu Cẩn dậy để kể chuyện này nhưng thấy Tiêu Cẩn ngủ say sưa, chàng đành thôi. Nghĩ ngợi một lát, chàng đứng dậy tự mình bước về phía đó.
Cửa viện để mở, không có hạ nhân canh giữ. Quý Thạc Đình đứng ở ngưỡng cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714814/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.