Trẻ nhỏ lớn nhanh, chỉ hơn nửa năm trôi qua Diệp Cần trông như đã cao hơn hẳn.
Nàng buộc hai búi tóc tròn, thả xuống đôi bím dài, áo đỏ rực rỡ tôn lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng. Khi ăn, dáng vẻ nàng đặc biệt ngoan ngoãn, nụ cười làm đôi mắt to tròn cong cong như vầng trăng khuyết lộ rõ vẻ vui vẻ.
Thứ nàng ăn chỉ là một quả mật, vật tầm thường nơi đầu đường cuối ngõ, một đồng tiền có thể mua được bốn quả.
Ánh mắt Quý Thạc Đình rời khỏi khuôn mặt Diệp Cần, chuyển sang thiếu niên đứng đối diện nàng.
Chỉ thấy được một bên mặt, dung mạo không quá xuất chúng lại là người lạ.
Quý Thạc Đình vốn không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện. Bình thường gặp cảnh này, chàng đã quay đầu rời đi. Nhưng lúc này, trong lòng chàng chợt dâng lên một tia hiếu kỳ khiến chàng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chàng lặng lẽ đứng sau tảng giả sơn, Diệp Cần và thiếu niên phía trước không hề hay biết.
Diệp Cần nhai quả mật, chẳng mấy chốc đã ăn xong liền nói: “Ta muốn thêm.”
Thiếu niên khẽ véo má nàng, mỉm cười: “Ta không còn nữa, để ta dẫn muội đi lấy thêm, được không?”
Diệp Cần lập tức đáp: “Được.”
Nàng tỏ ra rất tin tưởng người trước mặt.
Dù Diệp Cần là một tiểu cô nương ngây ngô, Diệp Tuân từng dạy nàng phải cảnh giác với người lạ không được tùy tiện ăn đồ của người khác. Đó là lời dạy sau khi Quý Thạc Đình từng cho nàng ăn kẹo hồ lô.
Từ đó, nàng đối với Quý Thạc Đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714815/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.