Quý Thạc Đình giả dạng Diệp Tuân để an ủi Diệp Cần, quả nhiên nàng từ trạng thái sụp đổ dần bình tâm lặng lẽ nép vào lòng chàng mà khóc, đôi tay nắm chặt vạt áo trước ngực chàng.
Chẳng bao lâu, nàng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Quý Thạc Đình ôm nàng trong lòng không nhúc nhích, ánh mắt khép lại, cúi đầu nhìn nàng.
Nghe nói Diệp Cần trước đây từng bị ngã làm tổn thương đầu óc, có một thời gian dài tâm trí bất thường, cả ngày điên dại, cảm xúc mất kiểm soát.
Diệp Tuân đã từng bước đưa nàng thoát khỏi trạng thái ấy. Nói cách khác chỉ khi có Diệp Tuân, thế giới của Diệp Cần mới trọn vẹn.
Nhưng Quý Thạc Đình không thể giúp gì cho Diệp Cần. Ý định muốn chết của Diệp Tuân quá mãnh liệt, hắn đã sắp xếp chu toàn cho Diệp Cần, không hề để lại đường lui cho bản thân. Hắn đã chết, Quý Thạc Đình chẳng thể tìm ai về để lấp đầy thế giới của Diệp Cần.
Điều này khiến Quý Thạc Đình cảm thấy vô cùng bất lực, lòng đầy thất vọng.
Ôm Diệp Cần đang ngủ say, tâm hồn Quý Thạc Đình mới tìm được chút bình yên, chỉ mong khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Dù còn nhiều điều không như ý, nhưng Diệp Cần vẫn còn sống, đó đã là điều tốt đẹp nhất. Quý Thạc Đình không dám mơ tưởng thêm điều gì.
—
Diệp Cần ở lại Quý phủ vài ngày, Quý Thạc Đình thấy tình trạng của nàng dần ổn định, bèn mời đại phu đến để chẩn bệnh cho nàng.
Nhưng Diệp Cần cực kỳ bài xích đại phu, chỉ cần thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714831/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.