🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thư còn chưa kịp viết, Lục Thư Cẩn đã bị người bắt đi. Kẻ bắt người còn ngạo nghễ để lại một phong thư trên bàn, báo cho Tiêu Cẩn biết nơi Lục Thư Cẩn bị đưa đến. 
Tiêu Cẩn trong lòng đã đoán được phần nào kẻ chủ mưu. 
Như lời Quý Thạc Đình từng nói, trong Giáp Tự Đường đã lọt vào người do hoàng đế phái tới, và người đó rất có thể là Ngô Thành Vận – kẻ cùng nhập học với tư cách học tử hàn môn như Lục Thư Cẩn. 
Ngô Thành Vận để lộ rất ít sơ hở. Nếu không phải vì hắn thiếu kiên nhẫn, lén lút lục lọi sách của Tiêu Cẩn, e rằng Tiêu Cẩn cũng khó phát hiện ra điều gì bất thường. Lần này, hắn bắt Lục Thư Cẩn không phải để làm hại nàng, mà là để bức Tiêu Cẩn ra tay, lộ ra chân tướng. 
Tiêu Cẩn sớm biết sẽ có ngày này. Hoàng đế phái người đến Vân Thành, tất phải đạt được một kết quả. Việc gấp rút như vậy, có lẽ vì hoàng đế đang cân nhắc lập trữ quân, kéo theo nhiều ân oán dây dưa. Nhưng Tiêu Cẩn chẳng bận tâm. Chàng chỉ biết thời khắc đã điểm. 
Nếu chàng không đích thân ra tay, e rằng Lục Thư Cẩn sẽ gặp nguy hiểm thật sự. 
Đã quyết định nhận Lục Thư Cẩn làm huynh đệ, chàng tự nhiên không thể để nàng rơi vào hiểm cảnh. Vì thế, chàng lập tức tìm đến Quý Thạc Đình với tốc độ nhanh nhất, bắt tay chuẩn bị. 
May thay, Diệp Tuân và Ngô Thành Vận vốn không có ý định làm hại Lục Thư Cẩn. Khi Tiêu Cẩn đến nơi, nàng vẫn bình an vô sự. 
Dưới màn đêm bao phủ, Lục Thư Cẩn trở nên tĩnh lặng lạ thường, như hòa mình vào bóng tối. Chỉ nhờ ánh trăng mờ nhạt mới có thể thấy được nét sợ hãi thoáng hiện trên gương mặt nàng. 
Khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Cẩn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhưng bên cạnh đó là sự tin tưởng và ỷ lại trọn vẹn dành cho chàng. 
Nàng dường như tin tưởng tuyệt đối vào từng lời Tiêu Cẩn nói. Dù chàng buộc chuông vào chân nàng, khiến nàng chạy đi, tiếng chuông phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm dẫn dụ vô số thích khách, nàng vẫn không chút do dự dứt khoát lao về phía trước. 
Tiêu Cẩn đứng trên cao nhìn xuống, chỉ thấy dưới ánh sương trắng, thiếu niên áo bào tung bay, tiếng chuông leng keng vang vọng trong đêm tĩnh, mỗi bước chân nàng như xé toạc không gian. 
Nàng gầy yếu, áo bào rộng thùng thình khiến xương cốt lộ rõ. Tiêu Cẩn còn nhớ cảm giác khi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng. 
Nhưng dù là một người như vậy đối diện với hiểm cảnh ngập tràn, nàng vẫn kiên định tiến bước. Dù xung quanh xuất hiện bao kẻ muốn đoạt mạng, Lục Thư Cẩn vẫn ghi nhớ lời Tiêu Cẩn dặn, bất kể gặp phải điều gì cũng không được dừng chân. 
Tiêu Cẩn kéo căng cung, khi mũi tên rời dây, chàng thầm nghĩ, Lục Thư Cẩn như vậy quả là một nhân tài đáng bồi đắp. 
Song, việc cứu Lục Thư Cẩn không hề dễ dàng. Khi Ngô Thành Vận xuất hiện, Tiêu Cẩn biết một trận ác chiến đang chờ đợi. 
Ngô Thành Vận là người của hoàng đế, từ nhỏ đã được huấn luyện, thủ đoạn giết người cực kỳ thành thạo. Muốn lấy mạng Tiêu Cẩn không phải chuyện khó. Nhưng rõ ràng hắn đến với ý định thăm dò lại quá chủ quan từ đầu, khiến hắn chẳng những không chiếm được chút lợi thế nào trước Tiêu Cẩn mà còn suýt bỏ mạng, cuối cùng chỉ đành tháo chạy trong hoảng loạn. 
Tiêu Cẩn hiếm khi bị thương nặng đến vậy. Tuy từ nhỏ chàng đã theo phụ thân Tiêu Vân Nghiệp luyện võ, nhưng phụ thân luôn kiểm soát mức độ, chỉ để chàng chịu những vết thương ngoài da. Đây là lần đầu chàng bị thương sâu như thế. 
Chàng đưa tay che vết thương, máu nhanh chóng thấm đẫm cả bàn tay. Tốc độ mất máu kinh hoàng khiến chính Tiêu Cẩn cũng giật mình. 
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, chàng thấy Lục Thư Cẩn đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ như bị kinh hãi tột độ. Gương mặt nàng tràn ngập sợ hãi, tay run rẩy giơ lên ,chỉ chớp mắt lệ đã rơi. 
Tiêu Cẩn không hiểu vì sao. Trước đây, khi thấy Tưởng Túc gào khóc, chàng chỉ cảm thấy ồn ào, phiền phức, hận không đấm cho hắn vài quyền để im miệng chẳng hiểu một nam tử hán có gì mà khóc. 
Nhưng với Lục Thư Cẩn, khi lệ nàng rơi, lòng Tiêu Cẩn chợt mềm nhũn. Chàng chỉ muốn nhẹ giọng an ủi đán lạc hướng để nàng đừng khóc nữa. 
Có lẽ vì Tưởng Túc khóc thì gào thét ầm ĩ, còn lệ của Lục Thư Cẩn lặng lẽ tuôn rơi chỉ thoáng không để ý đã trào ra khỏi khóe mắt. 
Lệ rửa trôi đôi mắt đen láy của nàng, khiến chúng càng thêm trong trẻo, xinh đẹp, khó lòng khiến người ta không động lòng. 
Thế là Tiêu Cẩn dỗ nàng, nói rằng mình quen với việc bị thương, những vết thương ngoài da này chỉ như chuyện vặt, chẳng đáng bận tâm. 
Lục Thư Cẩn ban đầu không tin, Tiêu Cẩn liền để nàng tự tay bôi thuốc cho chàng. 
Bột thuốc rắc lên vết thương, đau đớn như khoan vào tận xương. Không chút khoa trương, Tiêu Cẩn đau đến toát mồ hôi lạnh, lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng chàng vẫn nghiến răng, không để mình bật ra tiếng rên. Bằng ý chí và sự chịu đựng phi thường, chàng cố nén đau, còn ra vẻ thoải mái trò chuyện, trêu đùa với Lục Thư Cẩn. 
Quý Thạc Đình ngồi đối diện, ánh mắt chẳng chút thiện ý mà luôn mang vẻ thâm ý liếc nhìn Tiêu Cẩn vài lần, còn buông vài câu châm chọc. 
Tiêu Cẩn đau đến mức suýt co giật, nghe những lời vô nghĩa của Quý Thạc Đình, đầu càng đau nhức,hận không thể đạp hắn ra khỏi xe ngựa. 
May mà Quý Thạc Đình nhận ra chàng đau đớn, suốt đường không quấy rầy thêm. Nếu không, Tiêu Cẩn e rằng khó kiềm chế sẽ ôm vết thương mà nổi điên. 
Lục Thư Cẩn vẫn luôn bất an, rõ ràng nàng rất buồn bã và tự trách. Nhưng xét cho cùng, mọi chuyện chẳng thể đổ lỗi lên đầu nàng. Nàng chỉ là người vô tội bị liên lụy. Không có Lục Thư Cẩn, kẻ thù vẫn sẽ tìm người khác. Mục đích của chúng là bức Tiêu Cẩn ra tay. 
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi Tiêu Cẩn để lộ bản chất giấu tài, Ngô Thành Vận sẽ nhanh chóng báo tin cho hoàng đế. Sau đó, hoàng đế sẽ phái Tiêu Vân Nghiệp cùng Tam hoàng tử đến biên cương. 
Theo sắp xếp của hoàng đế, đây là một chuyến đi không có đường về với Tiêu Vân Nghiệp. Nhà họ Tiêu thế lực lớn, nếu đích tử là kẻ vô dụng thì mọi chuyện dễ dàng. Nhưng Tiêu Cẩn lại quá xuất sắc, khiến hoàng thất kiêng dè. Để dọn đường cho con trai mình, hoàng đế tất sẽ tìm cách đàn áp nhà họ Tiêu. 
Song, Tiêu Vân Nghiệp và Tam hoàng tử sớm đã có cách đối mặt, Tiêu Cẩn không cần lo lắng. Việc chàng để lộ bản thân chính là ngọn lửa báo hiệu cuộc chiến bắt đầu. 
Bị thương, Tiêu Cẩn cũng lười nghĩ đến những chuyện đó. Chàng uể oải trở về học phủ, gọi Đỗ đại phu đến chữa trị. Sau một phen lăn lộn đến nửa đêm, mọi người mới lần lượt rời đi. Lục Thư Cẩn là người cuối cùng bước vào. 
Nàng đứng bên bình phong, lặng lẽ không nói. 
Khi Tiêu Cẩn ngẩng đầu nhìn, đôi mắt nàng long lanh, mang chút vẻ đáng thương. 
Vết thương của Tiêu Cẩn tạm thời bớt đau, tinh thần lúc này khá hơn. Nhìn dáng vẻ nàng, chàng không nhịn được muốn cười, nhưng cũng biết nếu không giải thích rõ, e rằng đêm nay Lục Thư Cẩn khó lòng chợp mắt. Trên gương mặt nàng rõ ràng viết đầy áy náy và tự trách, thi thoảng len lén liếc nhìn chỗ băng bó của chàng, rồi lại vội vã dời mắt đi. 
Tiêu Cẩn gọi nàng đến ngồi bên cạnh, bắt đầu chọn những chuyện không quá quan trọng để giải thích. 
Trong chuyện này, thế lực và nhân vật liên quan quá nhiều, mưu tính tầng tầng lớp lớp. Lục Thư Cẩn không cần biết quá sâu. Tiêu Cẩn kể rõ những gì có thể nói, còn Lục Thư Cẩn thông minh, tự nhiên hiểu mình phải đối mặt với điều gì. 
Dù nàng không hiểu, Tiêu Cẩn cũng sẽ từ từ dẫn dắt nàng hiểu rõ. 

Khi nghe nói Lục Thư Cẩn sẽ tham gia lễ Tế Thần ở Vân Thành, Tiêu Cẩn chỉ nghĩ đó là chuyện thường tình. Hằng năm, Tưởng Túc đều ầm ĩ đòi tham gia lễ Tế Thần. Lần trước, hắn còn nhất quyết kéo chàng và Quý Thạc Đình đi cùng, bị đánh một trận mới chịu yên. 
Nữ tử không tiện xuất đầu lộ diện đi  trên phố nên người được chọn làm thần nữ đều là nam tử cải trang. Tưởng Túc rất nhiệt tình, luôn vui vẻ tham gia. 
Lục Thư Cẩn tham gia lễ Tế Thần cũng là việc làm phúc, tích thiện chẳng ảnh hưởng gì đến nàng. 
Hôm đó, nàng xỏ lỗ tai trở về, nửa đêm đau đến tỉnh giấc. Tiêu Cẩn nghe thấy động tĩnh, liền bước qua bên kia bình phong để xem. 
Dưới ánh sáng mờ ảo, Lục Thư Cẩn mặc áo ngoài rộng thùng thình, đứng bên giường. Mái tóc dài được buộc gọn, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Lỗ tai mới xỏ sưng đỏ, máu rỉ ra trên làn da trắng mịn càng thêm nổi bật, khiến nàng trông mong manh lạ lùng. 
Tiêu Cẩn giúp nàng bôi thuốc, bất chợt nghĩ nếu Lục Thư Cẩn mặc y phục nữ tử, đeo trang sức tinh xảo trang điểm lộng lẫy, sẽ trông thế nào. 
Nàng vốn đã thanh tú, da trắng mịn, mặc y phục nữ tử chắc chắn chẳng có gì không hợp. 
Vừa bôi thuốc, Tiêu Cẩn vừa nghĩ, trong lòng bắt đầu mong chờ dáng vẻ nàng trong bộ y phục thần nữ. 
Nếu là Lục Thư Cẩn, hẳn sẽ rất phù hợp. 
Nghĩ thì nghĩ, dù Tiêu Cẩn đã ngắm gương mặt nàng vô số lần, vẫn không thể tưởng tượng nổi nàng trong y phục nữ tử. Nhưng chàng tin, ít nhất nàng sẽ trông đẹp hơn Tưởng Túc rất nhiều. 
Càng nghĩ càng tò mò. May thay, lễ Tế Thần đến nhanh, không để Tiêu Cẩn chờ lâu. 
Lễ Tế Thần là ngày đặc biệt ở Vân Thành, cả thành được nghỉ để cùng vui hội. Tiêu Cẩn ngủ nướng một giấc, mãi đến khi mặt trời lên cao mới chậm rãi dậy vừa để tiểu tư hầu hạ mặc y phục vừa ngáp dài. 
Liếc nhìn trời bên ngoài, chàng nghĩ giờ này Lục Thư Cẩn chắc đã thay xong y phục thần nữ. Đến trưa sẽ bắt đầu diễu hành, giờ đi xem là vừa lúc. 
Chàng rửa mặt, thay y phục xong ra ngoài trước tiên ghé Quý phủ, rủ Quý Thạc Đình cùng đến hí lâu – nơi Lục Thư Cẩn đang thay y phục. 
Nơi này năm ngoái Tiêu Cẩn đã đến cũng coi như quen đường. Vừa bước vào, tiếng ồn ào bên trong đã khiến chàng đau cả tai. Đại sảnh đông nghịt người, ai nấy đều bận rộn, trao đổi bằng cách gào to, khiến cả sảnh loạn như ong vỡ tổ. 
Tiêu Cẩn cố nén tiếng ồn, bước vào trong, trước tiên tìm được Tưởng Túc trong đám người huyên náo. 
Hắn đã mặc xong y phục thần nữ, đang trò chuyện với một nữ tử. Trang phục trên người hắn đầy đủ, phụ kiện không thiếu thứ gì, chỉ là gương mặt phấn son, kẻ mày, nhìn vào khiến người ta khó mà chịu nổi. 
Không chút khoa trương, Tiêu Cẩn chỉ nhìn một cái là không muốn nhìn thêm cái thứ hai. 
Nhưng chàng vẫn cố nhịn, tiến đến hỏi thăm tung tích Lục Thư Cẩn. Xung quanh quá ồn, lời Tưởng Túc nói chàng chẳng nghe được chữ nào, chỉ theo hướng hắn chỉ, lên lầu, kiên nhẫn gõ cửa từng phòng để tìm. 
Đúng lúc Tiêu Cẩn sắp hết kiên nhẫn, chàng như xua tan màn sương mù dày đặc trước mặt, nhìn thấy Lục Thư Cẩn. 
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, chàng còn chưa kịp nhận ra đó là Lục Thư Cẩn. 
Chàng chỉ thấy một thiếu nữ đôi mắt hạnh tròn, trang điểm tinh tế, mặc trường y trắng bạc lấp lánh. Trang sức bạc trên đầu, trên người phản chiếu ánh sáng như thể khi chàng nhìn qua, ánh sáng ấy làm chói cả mắt. 
Chàng cảm thấy thiếu nữ này quen mặt. Giây tiếp theo, một cảm giác kỳ lạ dâng trào từ đáy lòng. Tiêu Cẩn chăm chú nhìn kỹ lông mày, đôi mắt, mũi cao, môi son của nàng đột nhiên nhận ra người này chính là Lục Thư Cẩn. 
Là Lục Thư Cẩn – người cùng sống dưới một mái nhà, bình thường điềm tĩnh, chỉ biết vùi đầu đọc sách kẻ mà chàng coi như tiểu đệ để chăm sóc. 
Một cảm xúc kỳ lạ lan tỏa điên cuồng trong lòng Tiêu Cẩn. Tim chàng như hóa thành chiếc chuông cổ, cảm giác ấy va mạnh vào ngực, nhưng không tạo thành tiếng vang, mà là nhịp tim hoảng loạn, không thể kiểm soát. 
Chàng không thể liên kết Lục Thư Cẩn với thiếu nữ trước mặt. Thiếu niên ngoan ngoãn, nội liễm kia với thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ này, khác biệt như trời với đất. 
Nhưng rõ ràng họ là một người. Chỉ cần nhìn kỹ, đôi mắt, lông mày, thần thái của họ chẳng hề thay đổi, trùng khớp đến mức không tìm ra điểm khác biệt. 
Tiêu Cẩn ngây người, lần đầu tiên trong đời. Đầu óc chàng như trống rỗng, lại như ngập tràn đủ loại suy nghĩ. Trên mặt không giấu nổi vẻ “chấn động”. Mọi âm thanh xung quanh hóa thành hư vô, không lọt vào tai. 
Rồi Lục Thư Cẩn mỉm cười với chàng, nụ cười rạng rỡ, tươi sáng. 
Tiêu Cẩn lập tức lạc lối trong nụ cười ấy. Tim chàng như ngừng đập, rồi sau một nhịp hẫng, lại đập mạnh dữ dội. Nhận ra mình thất thố chàng vội che giấu cảm xúc, giả vờ bình tĩnh bước tới. 
Xuyên qua đám đông ồn ào, từng bước tiến đến trước mặt Lục Thư Cẩn. 
Lại gần, chàng càng nhìn rõ hơn. Lục Thư Cẩn đẹp hơn cả khoảnh khắc chàng thoáng thấy ban đầu. Là một vẻ đẹp sống động, được chăm chút tỉ mỉ. Bộ y phục như lông vũ tiên nữ khoác lên người nàng, không chút nào không hợp. 
Đôi tai nàng trắng mịn, đeo đôi khuyên bạc hình bướm nhỏ, như thể có thể tung cánh bay. Khi nàng khẽ nghiêng đầu, ánh sáng lấp lánh theo từng cử động. 
Nhịp tim Tiêu Cẩn hoàn toàn mất kiểm soát. Chàng thậm chí giữ khoảng cách vài bước với nàng, sợ nàng nghe thấy tiếng tim đập, để lộ sự hoảng loạn của mình. 
Chàng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Là tiểu thiếu gia lớn lên ở Vân Thành, mỹ nhân nào chàng chưa từng thấy? Huống chi Xuân Phong Lâu – nơi chàng thường đến để che mắt thiên hạ – đầy rẫy những nữ tử kiều diễm. Với chàng, dù là mỹ nhân tuyệt sắc cũng chỉ bình thường. 
Nhưng không hiểu sao, khi thấy Lục Thư Cẩn trong y phục nữ tử, chàng lại rối loạn đến thế. 
Tiêu Cẩn giả vờ trấn tĩnh, trò chuyện vài câu với nàng, đưa bánh đậu đỏ cho nàng. Ánh mắt chàng dừng lại trên dung nhan kiều diễm, trên đầu lưỡi hồng nhạt lộ ra khi nàng ăn bánh, lấp ló giữa đôi môi son đỏ thắm. Khoảnh khắc ấy, Tiêu Cẩn cảm thấy cả người nóng ran, một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên. 
Chàng rõ ràng biết Lục Thư Cẩn là nam tử, biết dáng vẻ thiếu nữ trước mặt chỉ là giả trang. Nhưng lý trí vẫn không ngăn được xu hướng lạc lối trong đôi mắt hạnh, chiếc cổ trắng ngần và đôi khuyên bướm lấp lánh. 
Cuối cùng, không thể chịu nổi, Tiêu Cẩn vội vàng cáo từ. 
Rời khỏi hí lâu ồn ào, tiếng huyên náo trên phố chẳng còn đáng kể. Gió nhẹ lùa qua mặt, nhịp tim mãnh liệt của Tiêu Cẩn mới dần bình ổn, thần trí cũng từ từ tỉnh táo. 
Chàng đứng yên dưới ánh mắt của Quý Thạc Đình một lúc cảm xúc dần trở lại bình thường. 
Tiêu Cẩn lúc này mới cảm thấy mình trở lại như cũ, không biết phản ứng kỳ lạ vừa rồi từ đâu mà có. Khi Quý Thạc Đình hỏi, chàng chỉ đổ lỗi cho hí lâu quá ồn, khiến chàng tâm thần bất định. 
Sau đó là cuộc diễu hành thần nữ vào buổi trưa. Tiêu Cẩn và Quý Thạc Đình đứng giữa đám đông, nhìn lên xe hoa. Các thần nữ đứng chung, váy trắng tung bay theo gió. 
Tiêu Cẩn nhìn thấy Lục Thư Cẩn. Ở góc khuất chẳng ai chú ý, ánh mắt chàng chỉ có nàng. 
Chàng nghĩ, có lẽ mình quá tò mò, quá bất ngờ. Chưa từng thấy nam tử nào mặc y phục nữ tử lại đẹp đến vậy, hoàn toàn như một thiếu nữ thực sự. 
Có lẽ Lương Xuân Uyên – người đứng đầu còn đẹp hơn, nhưng Tiêu Cẩn chẳng chút hứng thú. Dù nhìn nàng ta vài lần, lòng chàng cũng chẳng chút gợn sóng. Ánh mắt chàng thậm chí vô thức tìm kiếm Lục Thư Cẩn, tìm đôi khuyên bướm lấp lánh. 
Tiêu Cẩn cảm thấy mình có gì đó không ổn. 
Đến khi đêm buông, Tiêu Cẩn cùng nhị ca vừa trở về uống rượu. Trong cơn say lâng lâng, chàng lại gặp Lục Thư Cẩn. 
Nàng ngồi trong sân, ngẩng đầu ngắm trăng. Bộ trường y trắng bạc trải rộng, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, như tiên tử lạc xuống trần gian, vương chút bụi tục, không còn cao cao tại thượng. 
Thế là Tiêu Cẩn dễ dàng bước đến bên nàng. 
Chàng uống khá nhiều, đầu óc mơ màng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết người đứng trước mặt không phải thiếu nữ nào, mà là Lục Thư Cẩn giả trang thành nữ tử. 
Chỉ là cảm xúc bị đè nén cả ngày lại trỗi dậy. Nhìn đôi khuyên bướm trên tai nàng – thứ đã ám ảnh chàng cả ngày – ở khoảng cách gần như vậy, Tiêu Cẩn không kiềm được, đưa tay chạm vào. 
Chàng nhớ lúc nói chuyện với Quý Thạc Đình, cố ý nói dối một câu bực bội. Giờ đây, chàng có thể thản nhiên thừa nhận rằng Lục Thư Cẩn giả trang thành nữ tử rất đẹp. Trong mắt chàng, nàng đẹp hơn bất kỳ thần nữ nào, vượt xa cả Lương Xuân Uyên kiều diễm như hoa. 
Nàng khiến lòng chàng xao động, cả ngày tâm trí rối loạn luôn nhớ về đôi mắt hạnh ấy. 
Nhưng Lục Thư Cẩn rõ ràng là nam tử. Tiêu Cẩn không thích nam tử, sao lại lưu luyến đôi mắt ấy? Thật quá kỳ lạ. 
Đêm đó, Tiêu Cẩn chìm trong mâu thuẫn, uống nhiều rượu, say đến bất tỉnh. 
Trong đêm, chàng mơ màng làm một giấc mơ. 
Trong mơ, đôi bướm bạc bay lượn trong lòng chàng dừng lại trước mặt, rồi hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp. 
Nàng cười tươi, lông mày mảnh, môi son, da trắng như tuyết, yêu kiều đứng trước mặt Tiêu Cẩn, đôi mắt nhìn chàng không rời. 
Rất nhanh, gương mặt nàng rõ ràng, hóa thành Lục Thư Cẩn. 
Trong mơ, chàng không biết vì sao, như quên mất Lục Thư Cẩn là nam tử, chỉ nghĩ người trước mặt là một thiếu nữ, một thiếu nữ khiến lòng chàng rối loạn. Thế là Tiêu Cẩn không chút kiềm chế lao tới ôm lấy nàng, siết chặt vào lòng, cúi đầu hôn xuống. 
Chàng nếm được vị ngọt trong miệng nàng, hơi thở đan xen, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng dâng cao. Trong từng đợt sóng lòng dâng trào, chàng ôm lấy sự kháng cự của nàng, mạnh mẽ, cuồng dã hôn nàng. 
Như thể trừng phạt cô nương đáng ghét này, đã khiến lòng chàng rối loạn cả ngày, chẳng được yên. 
Giấc mơ dịu dàng mê đắm khiến Tiêu Cẩn lưu luyến không rời. 
Tỉnh dậy, trong lòng chàng có nhiều hơn một bí mật không thể nói ra. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.