Bên dưới tấm chăn mềm là một cơ thể yếu ớt, Đinh Tiểu Tuyên sốt rất cao, nhiệt độ cứ lúc cao lúc thấp, đầu óc bị nóng sốt hành đến choáng váng, như chìm sâu vào cơn mê man. Băng dán trắng bọc quanh đầu kim tiêm, đưa từng giọt chất lỏng trong suốt vào bàn tay tái nhợt kia, truyền chúng vào trong cơ thể cô.
Đinh Tiểu Tuyên mở mắt ra, hình ảnh trước mắt quay cuồng chếnh choáng, mơ hồ lại thấy được Lam Tử Ngưng bên người. Không nhớ nổi là lần tỉnh lại thứ mấy, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, Lam Tử Ngưng luôn nắm tay cô nằm bên kia giường, có khi thì nhìn chằm chằm mình tỉnh lại cười vui sướng, có khi thì đỏ mắt yên lặng rơi lệ, có khi thì tựa đầu bên mình ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên tỉnh lại, Lam Tử Ngưng chớp nháy đôi mắt đầy tơ máu, nhẹ nắm tay cô, nhẹ giọng nói nhỏ: "Đừng ngủ nữa mà."
Lông mi Đinh Tiểu Tuyên rung động, không nói gì.
Lam Tử Ngưng cúi đầu, sâu trong đôi mắt là một màu đen sâu sắc khó hiểu, cúi đầu cười nói: "Ngươi ngủ tiếp thì vẫn vậy thôi, vẫn là ở bên cạnh ta, trốn không thoát."
Đinh Tiểu Tuyên quay đầu đi, cô không muốn nghe.
"Ngươi thật sự rất xấu, cứ thích chơi trốn tìm với ta mãi. Mà có muốn trốn ta đến thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ tìm được ngươi."
Cực kỳ mỏi mệt, mi mắt Đinh Tiểu Tuyên nặng nề khép lại.
Lam Tử Ngưng chậm rãi buông tay ra, dỗ dành: "Ngươi ngủ thật lâu, đã nhiều ngày rồi Tiểu Nghiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-nguc/1600302/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.