Sau một đêm dài miên man, trời lại sáng.
Lam Tử Ngưng mở mắt ra, cầm chiếc lắc chân giơ lên trước ngực.
Một đêm không ngủ, từng dòng ký ức lần lượt ồ về, có lẽ chỉ có vào buổi đêm tĩnh lặng, mới có thể tùy ý đắm mình vào những giấc mơ vô tận ấy. Thậm chí, còn nhớ rõ độ ấm lưu lại trên da thịt của cô, là ấm áp như thế.
Bóng dáng là quen thuộc, thân phận lại thật xa lạ......
Thật sự thì, hết thảy đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Một loạt tiếng chuông dồn dập vang lên, cùng với mảnh yên tĩnh này không hề liên quan.
Ánh nắng ban mai xuyên qua song sắt cửa sổ chiếu vào, gió lạnh vù vù thổi quanh làm bay đám bụi bám trong căn phòng giam cũ kỹ.
Lạnh lẽo như muốn hút hết độ ấm trên thân người.
Hướng Diệc Song né cái chậu, chống eo đã tê cứng xoay người xuống giường.
"Này, gấp chăn." A Cẩn một đầu như ổ gà, ngồi ở mép giường đánh ngáp.
Xoay người, một phen đẩy A Cẩn ra, nhấc chăn của nàng lên, hai ba động tác đã gấp tấm chăn lại hoàn hảo. Nheo mắt lại, nàng còn kéo luôn cái chăn trên người Hổ Nữu.
Trong lúc ngủ mơ Hổ Nữu bị gió lạnh thổi ập tới, hơi hé mắt, đối diện là một ánh mắt không có chút độ ấm nào, thoáng chốc lạnh run mà bừng tỉnh. Tiếp theo, nàng lại thấy trước mắt tối hù, trên mặt bị Hướng Diệc Song ném tới cái chăn đã gấp xong.
"Cô!" Hổ Nữu mạnh mẽ kéo chăn trên mặt, đang muốn phát hỏa, nhưng người đáng lý phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-nguc/1600431/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.