Lúc phố lên đèn, đèn đường lần lượt được thắp sáng, xuyên qua cành cây bên ngoài cửa sổ đan xen với ánh sáng ấm áp trong phòng.
Lý Duyệt Ninh đã nấu ăn xong, rửa tay lau tay như mọi khi liền mặc áo khoác vào chuẩn bị về nhà.
Ngô Đồng cố gắng giữ bà ở lại ăn tối.
Lúc trước cậu chỉ nghĩ bà là một bảo mẫu, cảm thấy thoải mái với mọi thứ bà làm. Nhưng bây giờ đã khác trước đây, bảo mẫu đã trở thành mẹ của thầy Khương, Ngô Đồng thật sự đã bị dọa sợ một lúc lâu.
Lý Duyệt Ninh nhẹ nhàng từ chối, nói rằng cha Khương Hành đã nấu ăn ở nhà đang chờ bà về ăn.
Ngô Đồng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, cậu nói sẽ đưa bà về nhà, nhưng lại bị từ chối, nói cậu cứ quay về đi không cần đưa bà về.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Ngô Đồng, Khương Hành đứng dậy phá vòng vây rồi đích thân đưa Lý Duyệt Ninh ra ngoài, theo sau là con husky vẫn lưu luyến không muốn tách khỏi bà.
Khi Khương Hành và con husky từ bên ngoài trở về vì lạnh, Ngô Đồng đã đứng ở bàn với một bàn đã đầy sẵn thức ăn.
Con husky chạy đến ăn đĩa trái cây trên bàn trà, Khương Hành đi đến phòng ăn, thấy Ngô Đồng lơ đãng, liền mỉm cười: "Có chuyện gì sao? Cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
“Thầy Khương." Ngô Đồng thấp giọng nói.
"Ừ?" Khương Hành kiên nhẫn đáp lại, đi tới bên cạnh cậu, kéo ghế cho cậu, đợi cậu ngồi xuống mới trở về chỗ ngồi đối diện với chiếc bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/2977799/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.