🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 32

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Trong phi thuyền.

Viên Giản Ý cởi bộ đồ tác chiến màu đen, để lộ áo sơ mi trắng bên trong. Ở vùng bụng dưới bên trái, máu nhuộm thành một mảng đỏ thẫm, vết thương do trúng đạn vẫn không ngừng chảy máu. Sắc mặt hắn trắng bệch, lồng ngực phập phồng nhẹ, rõ ràng đang gắng chịu đựng cơn đau dữ dội. Anh ta tự lấy đạn ra, tiêm thuốc cầm máu, rồi lại bảo quân y đi chăm sóc người khác trước.

Trước khi đi, quân y đưa gạc và thuốc cho Tô Nặc, nhờ cậu giúp xử lý vết thương. 

Viên Giản Ý ngẩng lên, môi nhếch một nụ cười nhợt nhạt, có chút chua xót: “Nặc Nặc, tôi biết em không muốn chạm vào tôi. Không sao, tôi tự làm được.” Tay anh ta run run cầm giấy lau vết máu, nhưng càng lau càng loang, mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương vì đau đớn.

Tô Nặc thấy vậy đành không thể làm ngơ, dù sao Viên Giản Ý bị thương cũng là vì cứu mình. Nếu cậu cứ thờ ơ, thì chẳng khác gì vong ân bội nghĩa.

Khi bôi thuốc, có lẽ vì đau quá, Viên Giản Ý vô thức siết chặt vai cậu. Tô Nặc định gạt tay ra, nhưng ngẩng đầu lại thấy ánh mắt đỏ hoe và hàng mày nhíu chặt vì đau đớn, đành nuốt lại lời.

Cậu cúi xuống quấn băng quanh eo anh ta, má cọ nhẹ lên lồng ngực anh ta, ánh mắt không tránh được liếc sang cơ bụng săn chắc.

Thầm nghĩ, Viên Giản Ý mới tỉnh chưa tới một tháng, mà luyện được cơ bụng rồi à? Chắc là uống không ít bột protein.

Quấn băng xong, Tô Nặc đứng dậy. Phi thuyền chợt lắc mạnh, cậu mất thăng bằng, suýt nữa ngã nhào vào lòng Viên Giản Ý, may kịp túm lấy tay anh ta giữ lại.

Nhưng Viên Giản Ý có vẻ không đỡ nổi, tay trượt khỏi thành ghế, kéo cả Tô Nặc ngã vào ngực, trán cậu đập mạnh khiến anh ta rên lên một tiếng đau đớn.

Tô Nặc tưởng anh ta cố tình, tức tối trừng mắt nhìn thì lại bắt gặp gương mặt nhợt nhạt và vẻ đau đớn không giả nổi, lập tức cảm thấy mình đang nghĩ xấu cho người ta, lại ngậm miệng không nói gì.

Viên Giản Ý thì thào yếu ớt:  “Cẩn… cẩn thận chút.”

“Ừ.”

Về đến nhà họ Lục, Viên Giản Ý vốn phải theo vệ sĩ về, nhưng vết thương đột ngột trở nặng, quân y đề nghị ở lại nhà họ Lục để điều trị.

“Tô tiên sinh, lần này sát thủ ám sát cậu là do Tinh chủ phái tới. Nếu Ý thiếu gia đến bệnh viện sẽ để lại dấu vết, dễ bị Tinh chủ phát hiện. Hơn nữa, ngài ấy bị thương, quay về Nguyên Cung cũng dễ lộ thân phận. Vì vậy, tốt nhất tạm thời để ngài ấy ở lại cạnh cậu, chờ hồi phục sẽ rời đi.”

Tô Nặc nghe xong tuy không thoải mái, nhưng cũng hiểu lý lẽ. Chỉ là, cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với Viên Giản Ý.

Nhìn vẻ mặt khó xử của cậu, Viên Giản Ý khẽ ho khan, nói nhẹ: ““Khụ khụ… Nặc Nặc, em yên tâm. Chờ tôi khỏi, tôi sẽ lập tức rời đi, tuyệt không làm phiền em… khụ khụ…”

“Nhưng để anh ở lại nhà họ Lục e rằng không tiện. Hay để anh đến khách sạn?”

Quân y lập tức phản đối: “Khách sạn quá nguy hiểm, dễ bị truy dấu hành tung.”

Tô Nặc cạn lời. Không còn cách nào, đành đồng ý để Viên Giản Ý ở lại nhà họ Lục dưỡng thương.

Cậu và Viên Giản Ý vừa bước vào nhà, không hề biết đám quân y và vệ sĩ phía sau đang nhìn nhau đầy phức tạp.

Một vệ sĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu chủ đúng là tàn nhẫn với chính mình thật đấy. Mặt không đổi sắc tự bắn vào bụng, chỉ để có lý do ở lại bên Tô Nặc. Tự bắn vào bụng, chỉ để có lý do ở cạnh Tô Nặc.”

Quân y lắc đầu: “Một tên điên thật sự.”

Trong nhà, Ince như một chú chó nhỏ, chạy tới ngửi ngửi Viên Giản Ý từ trái sang phải, sau đó quét toàn thân hắn một lượt.

Trên màn hình lớn hiện lên một hàng giới thiệu:

Tên: Viên Giản Ý

Tuổi: 20

Giới tính: Omega

Pheromone: Hoa hải đường

Cấp độ: S

Tính cách: Giả tạo, trà xanh, đạo đức giả, cười mỉm giấu dao, ngoài ngọt trong độc, ích kỷ…

(phần này lược bỏ 200 từ)

Nghề nghiệp: Không có

Kỹ năng: Không có

Đánh giá: Kém, rất kém

Tô Nặc: “…”

Dù Viên Giản Ý không phải người tốt, nhưng bêu xấu ngay trước mặt người ta cũng thật mất lịch sự.

Viên Giản Ý không giận, mỉm cười xoa đầu Ince: “Con robot này dễ thương thật.” Nếu anh ta đoán không nhầm, hệ thống AI của nó tham chiếu dữ liệu não bộ của Lục Ngộ.

Alpha tự tin thái quá đúng là thể hiện ở mọi nơi, ngay cả robot trong nhà cũng không bỏ qua.

Tô Nặc lúng túng tìm chuyện để nói: “Lần này sát thủ là do Nguyên Cung phái tới à?”

“Ừ.”

“Nhưng nhà họ Lục đang giúp Nguyên Cung dẹp loạn mà. Sao họ còn dám ra tay với nhà họ Lục…”

Viên Giản Ý suy đoán: “Không dễ nói. Có lẽ Viên Cạnh có toan tính riêng.”

Tô Nặc nghi hoặc: “Vậy làm sao anh đến kịp như vậy?”

Viên Giản Ý thành thật: “Tối qua có biến động trong nhóm sát thủ, tôi đoán sắp có chuyện, nên cử người theo dõi. May mà chuẩn bị từ trước, nếu không… nếu Nặc Nặc xảy ra chuyện, tôi sẽ hối hận cả đời.”

Tô Nặc mặt lạnh, không ăn lời ngọt. 

“Anh lo nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều.”

Viên Giản Ý vừa vào đã quan sát bố trí trong nhà, xác nhận việc Tô Nặc và Lục Ngộ ngủ riêng, tâm trạng tốt lên không ít.

Anh ta hỏi: “Nặc Nặc, tối nay tôi ngủ phòng nào?”

Phòng khách vẫn chưa dọn, không tiện ở.

Tô Nặc: “Hay anh ngủ phòng Lục Ngộ?” Nói xong liền lắc đầu lia lịa, với tính cách của Lục Ngộ, biết Viên Giản Ý ngủ giường mình thì sẽ náo loạn mất

“Thôi… anh ngủ phòng tôi đi.”

Viên Giản Ý khóe môi cong nhẹ: “Được.”

Ngay khi Viên Giản Ý vừa bước chân vào nhà họ Lục, Ince đã lập tức gửi tin nhắn đến chiến khu cho Lục Ngộ. Lúc ấy Lục Ngộ đang họp, chưa kịp mở tin. Đến tận nửa đêm mới xử lý xong mọi việc, anh mới bật quang não lên xem. Video đầu tiên Ince gửi tới là cảnh Viên Giản Ý mặc đồ ngủ xuất hiện trong nhà anh.

Lục Ngộ trong giây lát ngỡ mắt mình bị loạn thần vì quá mệt. Không thì sao tên đó lại ở nhà anh?! Chớp mắt mấy lần, xác định hình ảnh là thật, Lục Ngộ tức đến mức ngón tay run lên, lập tức mở khung chat với Tô Nặc.

Thì thấy Tô Nặc đã gửi tin nhắn báo trước. 

[Phó tướng Lục, hôm nay em đưa Danh Tông đến trường, giữa đường gặp sát thủ. Viên Giản Ý bị thương vì cứu em. Giờ tình hình không tiện để anh ta ở ngoài chữa trị, cho ở nhờ nhà họ Lục được chứ?]

Sắc mặt Lục Ngộ đang u ám lập tức chuyển thành lo lắng, liền gọi video cho Tô Nặc: “Cậu không bị thương chứ?”

Tô Nặc nửa mê nửa tỉnh, ngáp một cái: “Em không sao.”

Lục Ngộ vừa gọi vừa xem báo cáo của vệ sĩ. Khi xem tới cảnh tượng ác liệt ghi lại tại hiện trường, hai lông mày anh nhíu chặt, áp suất tức thì tụt xuống đáy.

Kẻ đứng sau là ai?

Viên Cạnh? Nhà họ Từ?

Thừa lúc Lục Hạnh mất tích, muốn nhổ tận gốc nhà họ Lục sao?

Thấy Viên Giản Ý xuất hiện trong video, Lục Ngộ càng tức, nghiến răng ken két.

Lần này anh không ở nhà, lại để tên khốn kia có cơ hội ra tay diễn trò!

“Xin lỗi, Tô Nặc. Nếu không vì nhà họ Lục, cậu cũng không gặp nguy hiểm.”

“Đừng xin lỗi, em ổn. Anh sao rồi?”

“Tôi cũng ổn.” Lặng đi một lúc, anh hỏi: “Viên Giản Ý đang ở nhà chúng ta để dưỡng thương?”

“Ừm, chuyện này em tiên trảm hậu tấu rồi…”

Nghe giọng ngái ngủ của Tô Nặc, nét mặt Lục Ngộ dịu lại: “Cậu có quyền đưa ai về cũng được. Nhưng Viên Giản Ý…”

Dù sao chuyện đã rồi, đuổi cũng chẳng kịp.

Nghĩ đến đây, đột nhiên anh cao giọng tức tối: “Hắn không phải ngủ trên giường tôi chứ?”

Tô Nặc vội vàng: “Không, không, không! Anh ta không ngủ giường anh!”

“Vậy thì tốt.”

“Anh ta ngủ giường em.”

Lục Ngộ: “……”

Cơn tức vừa hạ xuống lại bốc ngược lên, thêm máu nghẹn một búng, suýt thốt ra lời th* t*c.

Viên Giản Ý mà ngủ giường Tô Nặc, thà ngủ giường mình còn hơn!

Tô Nặc cảm nhận được tâm trạng anh bất ổn, vội dỗ: “Mai dọn xong phòng khách, em để anh ta ngủ chỗ khác, được chứ?”

Lục Ngộ nghiến răng: “Đ-ư-ợ-c”

“Dù sao lần này nhờ có anh ta, nếu không em có thể đã nằm trong nhà xác rồi.”

“Tôi sẽ điều thêm người bảo vệ cậu.  Dạo này cẩn thận, đừng ra ngoài nếu không cần.”

“Vâng.”

Đang định cúp máy, Lục Ngộ bỗng lên tiếng: “Khoan.”

“Gì vậy?”

“Tránh xa Viên Giản Ý ra. Hắn không phải người tốt.”

Tô Nặc bật cười khẽ, tiếng cười truyền qua đường truyền rơi vào tai Lục Ngộ, làm anh lúng túng đỏ mặt.

“Tôi không có ý gì khác. Chỉ sợ cậu ngây thơ quá, bị hắn lừa.  Hắn cái gì cũng giả tạo, trà xanh, đạo đức giả…”

Tô Nặc nghe mà thấy giống hệt đánh giá của Ince. Cậu dở khóc dở cười: “Được rồi.”

**

Đêm khuya.

Viên Giản Ý choàng tỉnh giữa cơn ác mộng, tim đập như muốn vỡ. Anh ta ôm ngực ngồi dậy, vừa quay đầu thì thấy một đôi mắt đen lấp lánh đang nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt ấy sáng lập lòe trong bóng tối, là Ince.

Viên Giản Ý ngẩn người, sau đó cong môi, khẽ cười khẩy: “Là Lục Ngộ phái mày tới giám sát tao à?”

Ince lạnh giọng: “Gặp Gặp dặn tôi phải theo dõi anh 24/24. Anh đừng hòng làm chuyện xấu với Nặc Nặc.”

Viên Giản Ý mỉm cười mỉa mai: “Nhóc con, xem phim Chiến tranh người máy chưa? Con robot Bibo trong đó cuối cùng ra sao?”

Ince xử lý dữ liệu cực nhanh, đột nhiên đôi mắt biến thành hai vạch ngoằn ngoèo, giọng cũng run run: “Anh… Anh…”

Viên Giản Ý nhướng mày: “Ta làm sao?”

Ince: “Anh… anh có dọa tôi! Tôi không sợ đồ sát nhân như anh đâu! Tôi sẽ canh chừng tới cùng!”

Viên Giản Ý cười khẽ, ánh mắt sắc lạnh: “Vậy cố mà trông chừng đi. Chỉ là không biết chủ của nhóc còn sống để mà nhìn thấy nữa không.”

**

Sáng hôm sau.

Tô Nặc vẫn đang ngủ, bị tiếng chuông gọi video đánh thức. Không mở mắt, cậu mơ mơ màng màng bắt máy.

Là Miểu Miểu gọi đến.

“Nặc Nặc! Cậu xem tin tức chưa? Phó tướng Lục cũng mất tích rồi! Hôm nay nhà họ Từ và Tinh chủ đột ngột gặp mặt, bắt đầu bàn chuyện nghị hòa…”

Hết chương 32

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.