Nghe Bùi Thư Thần nói mình "ngã bệnh", Ôn Mộ lập tức ném hết mọi chuyện khác ra sau đầu, lo lắng bước tới:
"Bệnh gì cơ? Bùi tổng, anh bị sao vậy?"
Bùi Thư Thần đóng cửa lại, cúi người ôm cậu vào lòng, giọng khẽ khàng như thể thở dài:
"Kỳ mẫn cảm... em cũng biết mà?"
Ôn Mộ còn chưa kịp phản ứng xem Bùi Thư Thần sao lại chủ động thừa nhận, cũng chưa kịp nghi ngờ đối phương rõ ràng trông vẫn rất tỉnh táo, không giống bị ảnh hưởng gì... thì đã bị hắn đột ngột cúi đầu cắn vào tuyến thể.
Da đầu Ôn Mộ tê rần, cả người ngây ra.
Bùi Thư Thần liếc thấy hộp thuốc ức chế trên bàn, thở phào: may mà đến kịp, nếu không thì lại là một trận nước mắt nước mũi của Ôn Mộ.
Ký hiệu xong, Ôn Mộ chân mềm nhũn, nhưng do tạm thời được xoa dịu nên cảm giác bức bối trong cơ thể đã dần dịu xuống. Lúc này cậu mới nhớ ra phải quan tâm lại tình trạng của Bùi Thư Thần.
"Bùi tổng, anh... có khó chịu chỗ nào không?" Ôn Mộ giơ tay sờ trán hắn - không sốt.
Bùi Thư Thần tránh né ánh mắt cậu, chỉ nói:
"Không sao, chỉ hơi mệt. Anh đi tắm trước."
Thực ra hắn chẳng phát bệnh gì. Chẳng qua là nhớ Ôn Mộ đến phát điên, chạy xe suốt năm tiếng đến khách sạn nơi Ôn Mộ ở. Vừa đến đã hơn mười giờ đêm, cả người đúng là có hơi mệt mỏi thật.
Sau khi tắm xong, Bùi Thư Thần nằm xuống nghỉ.
Ôn Mộ nằm bên cạnh, toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717205/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.