Bùi Thư Thần ngoài miệng thì nói lời lưu manh, động tác lại cố gắng kìm nén mà nhẹ nhàng hơn. Ôn Mộ sợ đau, hắn không nỡ làm tổn thương cậu.
Hai tay Ôn Mộ nắm chặt ga trải giường, âm thanh nghẹn ngào phát ra từ họng. Bùi Thư Thần hạ người xuống, để Ôn Mộ bám lấy cánh tay hắn, ngón tay khẽ luồn vào tóc cậu động viên an ủi.
Ôn Mộ khẽ nâng đầu lên hôn lên hầu kết của Bùi Thư Thần, toại nguyện nghe thấy tiếng rên ẩn nhẫn của đối phương. Đuôi mắt cậu ẩm ướt ửng hồng, có chút ngây thơ xen lẫn dục vọng thúc giục hắn tiếp tục.
Thế nhưng cuối cùng Ôn Mộ vẫn đánh giá bản thân quá cao. Chẳng bao lâu cậu đã bắt đầu run rẩy, nghẹn ngào mà khẽ gọi, từng tiếng như mèo nhỏ trong cơn phát tình - mềm mại, yếu ớt, lại mang theo bất lực.
Ga trải giường màu sẫm bị mồ hôi thấm ướt, mà cũng không hoàn toàn chỉ là mồ hôi. Ôn Mộ kiệt sức nằm bẹp trên đó, ánh mắt mơ màng tan rã, làn da mang theo sắc hồng phớt, phủ kín những dấu vết lấm tấm đỏ nhạt.
Thân thể của Omega mang vẻ đẹp độc đáo, giao hòa giữa nét cứng cỏi nam tính và sự mềm mại dịu dàng vốn thuộc về nữ tính. Trên người lại có thêm phần trong trẻo non nớt của thiếu niên, như chùm nho vừa ngả sang chín, mỏng manh run rẩy nơi đầu cành, chạm vào là chảy mật ngọt đầy tay.
Ôn Mộ bị hắn làm đến rối tung rối mù, Bùi Thư Thần ôm cậu đi tắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717215/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.