Cô bé gọi cậu là gì thế? Anh Đông Đông! Hiểu Đông nhất thời sung sướng vô cùng.
***
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Chèn vạch, không tính.”
Là ai thế?
Là người bán kẹo đường.
Ông ta nói gì chứ?
Chèn vạch, không tính?
Dĩnh Tử khi nghe thấy câu này, thực đúng như sấm rền giữa trời quang.
Không, còn kinh động hơn cả lúc sấm rền giữa trời quang.
“Ông xem, ông nhìn xem, ở bên trong vạch cơ mà.” Cô bé chỉ đầu nhọn, cuống quýt nói.
Đúng thế, đúng thế, ở trong, ở trong mà, những người đứng xung quanh cũng đồng thanh nói.
Giọng Lị Lị to nhất, đúng thế, chính xác luôn.
“Ở trên vạch.” Người bán kẹo đường nói chắc chắn. “Không tính.”
Dĩnh Tử nhất thời cuống đến nỗi nước mắt cũng chực rơi xuống, lại chỉ vào đầu nhọn nói: “Ông xem đi, rõ ràng là ở bên trong vạch cơ mà.”
Lị Lị cũng hét ầm lên: “Rõ ràng là nằm trong vạch mà.”
Đối với lũ trẻ mà nói, người bán kẹo đường này đúng là vô lý, cứ lặp đi lặp lại đúng một câu: “Chèn vạch. Quay lại đi.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Dĩnh Tử gặp phải kiểu thổ phỉ cường đạo như thế này, hoặc cũng có thể nói, là kinh nghiệm đầu tiên trong đời của cô bé về cái gọi là “quyền quyết định cuối cùng thuộc về thương gia”. Chuyện như thế này, đối với một cô bé tuổi còn nhỏ, bất luận thế nào cũng không thể hiểu được.
Đây đúng là dối trá mà, đúng là không thể được!
Cô bé tiếp tục tranh cãi, cố chấp dùng ngón tay chỉ vào đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477280/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.