7.
Khi ta và Hạ Mân trở lại trung đường, Tam Hoàng tử đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
Khi thấy người tới, hắn đi tới trước mặt Tạ Mân, muốn tới dìu hắn, rồi lại khó khăn lắm mới khắc chế mà thu tay lại.
“Nhạc phụ đại nhân có chuyện gì mà vội vàng như thế? Chẳng lẽ là do hôm nay về nhà thăm cha mẹ lễ không đủ chu toàn? Có trách móc nặng nề gì ngươi không?”
Tạ Mân dùng dăm ba câu lừa hạt hắn, lúc này Tam Hoàng tử mới chú ý đến ta ở bên cạnh.
Hắn khách sáo với ta vài câu, thái độ khiêm tốn có lễ, sau đó vội vàng đưa Tạ Mân trở về.
Ta không khỏi lo lắng, vị trí của Tạ Mân còn nguy hiểm hơn ta vạn phần.
Đưa đến cửa phổ, Tạ Mân vỗ vỗ mu bàn tay của ta, thấp giọng nói: “An tâm đi, lúc này Tam điện hạ còn cho rằng ta thích người khác, chỉ là bị ép cưới, nên chưa từng ép buộc.”
“Muội chỉ cần làm việc muội thích, đợi đến khi thời cơ chín muồi, ta sẽ nghĩ cách thoát thân.”
“Trước mắt, Bình Dương công chúa mới là người muội nên lo lắng.”
Bình Dương công chúa……
Ta cảm thấy khó giải quyết, công chúa điện hạ là kẻ không biết trời cao đất dày!
Nàng mời ta đi du hồ ngắm hoa, ta thoái thác bận việc công, nàng không nói hai lời đã đi tìm lão Hoàng Đế, muốn xin nghỉ cho ta.
Mà lão Hoàng đế này lại là lão hồ đồ, vung bàn tay lên, thật sự đồng ý cho ta nghỉ tắm gội mấy ngày.
Lão Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-thac-dao-di-hoai-ly-lai/2750425/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.