“Con, con ra ngoài đi dạo, hít thở, hít thở không khí trong lành.” Văn Tư Hoàn bị hỏi, chỉ đành nói năng lung tung.
Lý Lộ Vân nghe ra vấn đề, cười hỏi: “Không phải cãi nhau vẫn chưa dỗ được, bị đuổi ra ngoài đấy chứ?”
“Làm gì có!” Văn Tư Hoàn cười gượng: “Mẹ vợ con tốt bụng như thế, sao có thể đuổi người được.” Anh bước nhanh ra phía sau xe Bentley, cầm lấy túi quà tài xế vừa lấy ra: “Thứ này tặng cho mẹ vợ con phải không? Để con xách cho, con dẫn đường cho hai người!”
Văn Gia Xương thấy tinh thần của anh như vậy, đoán anh và Ninh Hảo đã không còn gây rối dữ dội như mấy ngày trước nữa thì cảm thấy yên tâm, chậm rãi đi theo sau anh bước lên bậc thang.
Hách Thời Nguyện và Ninh Hảo đứng trước cửa chờ đón Văn Gia Xương.
Văn Tư Hoàn đi đầu, đương nhiên Ninh Hảo nhìn thấy anh trước nhất, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
Văn Gia Xương bước vào cửa, ông ta và Hách Thời Nguyện chúc tết nhau, lúc này gương mặt Ninh Hảo mới lộ ra ít niềm vui.
Anh không chắc Ninh Hảo có nhìn thấy lời giải thích anh gửi qua hay không, đợi sau khi hai nhà hàn huyên xong, ngồi xuống phòng khách, anh mới dành ít thời gian nhìn điện thoại. May mắn Ninh Hảo không block anh, tin nhắn gửi đi thành công.
Văn Tư Hoàn không biết mục đích đến đây lần này của Văn Gia Xương, nhưng trước khi đến ông ta đã thông báo với bà Hách. Lần trước gọi cuộc điện thoại “phá băng” với Ninh Vĩnh Vinh, ông mời cả nhà Văn Gia Xương đến nơi làm việc ở Bình Thành của ông đón tết, đến gần tết thì ông lại mời lần nữa.
Văn Gia Xương uống trà, nói chuyện với Hách Thời Nguyện: “Hai đứa con gái đều không đi được, kỳ nghỉ đông ngắn quá, mà trường của Nhiễm Nhiễm thì tổ chức mấy hoạt động thực tiễn liên tục. Con gái của đứa thứ hai cũng đến tuổi đi học rồi. Con trai ở nhà thì vợ đang mang thai, đi lại không tiện. Bọn chúng ở lại thành phố Giang đón tết, chỉ có hai vợ chồng già chúng tôi, cộng thêm Tư Hoàn đến Bình Thành, cũng tránh gây thêm phiền phức cho anh Ninh.”
“Không phiền.” Hách Thời Nguyện nói khách sáo: “Người đông cùng nhau đón tết sẽ nhộn nhịp hơn.”
Văn Tư Hoàn biết được hướng đi dịp tết của mình, vừa mới vui mừng được mấy giây thì lại chịu đả kích trực tiếp.
Ninh Hảo bình tĩnh chen vào: “Hoan nghênh bố mẹ đi ạ, Văn Tư Hoàn thì không cần đâu, dù sao qua tết cũng phải ly hôn rồi, việc gì phải ăn tết chung với nhau, cố ý làm người ta buồn nôn chứ.”
Văn Gia Xương nhướn mày nhìn Văn Tư Hoàn, có ý ghét bỏ: “Các con vẫn cãi nhau à? Chút chuyện nhỏ sao có thể tùy tiện nói “ly hôn” chứ, cuộc sống luôn là như vậy, phải nhường nhịn thông cảm cho nhau chứ. Thời Nguyện, bà cũng khuyên nhủ giúp đi.”
Ninh Hảo trả lời: “Không phải chuyện nhỏ đâu ạ. Thưa bố, Văn Tư Hoàn không còn độ tin cậy trước mặt con nữa, bố nói cuộc sống luôn như vậy, nhưng kiểu đàn ông đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất bốn năm năm không có tăm hơi, bảo người khác tin tưởng thế nào được chứ?”
“Hả?” Lý Lộ Vân tích cực trả lời: “Vậy quả thực quá đáng rồi, không chỉ mỗi tình yêu đâu, mà đầu tiên phải có tính trách nhiệm, đàn ông không có trách nhiệm thì rất có vấn đề.”
Hiện giờ Lý Lộ Vân biết Ninh Hảo tháo vát, Văn Gia Xương rất coi trọng cô, đương nhiên bà ta hy vọng Ninh Hảo có thể quan hệ thân thiết với Lý Thừa Dật, giúp anh ta quản lý tốt công ty.
Văn Gia Xương nghe ra được lòng riêng trong câu nói vòng vèo của Lý Lộ Vân, nhưng ông ta không quan tâm, chỗ này không được thì có chỗ khác, hai đứa con trai này có suy tính của riêng mình, ai dỗ dành được Ninh Hảo thì coi như có bản lĩnh.
Có điều, hiện giờ không ly hôn là tốt nhất, Ninh Hảo không phải kiểu con gái tùy hứng, không hiểu chuyện, việc duy trì hôn nhân đối với cô mà nói chắc còn có nguyên do là sự cám dỗ về việc Văn Tư Hoàn có thể được chia gia sản, như vậy cô sẽ càng cố gắng ra sức vì công ty hơn.
Văn Gia Xương không bày tỏ ý kiến với câu nói của Lý Lộ Vân, chỉ nói với Ninh Hảo: “Con có cần thằng bé hay không phải từ từ mới biết, nhưng tết đến, bố con chắc chắn vẫn hy vọng có con rể báo hiếu mình, chưa kể trong nhà có bao nhiêu công việc cần đàn ông nữa chứ, chuyện uống rượu tiếp khách mà để con gái xử lý, người làm bố sẽ đau lòng lắm.”
Không đợi Ninh Hảo phản bác lại, ông ta đã chuyển sang chủ đề khác: “Mấy hôm nay con nghỉ phép, chắc không biết tình hình dự án đâu nhỉ? Kim Việt khốn nạn kia căn bản không tính khởi công, không hề đầu tư đồng nào, chỉ đốt pháo làm màu, lừa gạt chính quyền mà thôi.”
“Cũng tinh ranh lắm.” Ninh Hảo gật đầu như suy nghĩ gì đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Lộ Vân thấy hai người bắt đầu bàn chuyện công việc thì đứng dậy mời Hách Thời Nguyện cùng đi phòng khác nói chuyện gia đình.
Chỉ mỗi Văn Tư Hoàn bị bỏ lại, anh ngồi im ở một bên, đợi cơ hội nói chuyện với Ninh Hảo.
“Bây giờ chúng ta không đầu tư, chưa đến nỗi thiếu tiền, đến lúc đó mọi người lại trở về cùng điểm xuất phát, đọ giá cả.” Văn Gia Xương hơi lo lắng, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ông ta cố ý tới chúc tết nhà thông gia.
Dưới tiền đề hai bên đều cùng một điểm xuất phát, quan hệ giữa Ninh Hảo và lãnh đạo khu vực là vô cùng quan trọng.
Tuy rằng Vân Thượng làm hỏng dự án nhưng Kim Việt lại chơi tổ công tác một vố, ai cũng có lý do được ủy nhiệm và từ bỏ, cuối cùng phải xem quan hệ của ai cứng hơn, quan hệ sau lưng Kim Việt nhất định không lỏng lẻo. Ninh Hảo bắt buộc phải trở về Vân Thượng giải quyết công việc sau tết.
Ninh Hảo nói: “Không phải cùng một điểm xuất phát, điểm lợi nhuận của chúng ta nhiều hơn Kim Việt, cùng một giá trị nhưng chúng ta có thể thực hiện thu lợi nhuận, mà Kim Việt thì lại là thua lỗ.”
“Về lý thuyết thì đúng là như vậy.” Văn Gia Xương nặng nề nói: “Nhưng vẫn nên có nhiều tầng đảm bảo mới yên tâm hơn, cho nên Hảo Hảo, qua tết chúng ta nhất định phải cố gắng một phen.”
Ninh Hảo chỉ mỉm cười, không nói bất cứ lời nào.
Văn Gia Xương hiểu rõ trong lòng, dựa vào quan hệ cứng ngắc hiện tại của cô và Văn Tư Hoàn, cô không định trở về Vân Thượng nữa, buộc phải tăng thêm con bài.
Trước khi đi, Văn Gia Xương bảo Lý Lộ Vân lên xe trước, mình có chuyện muốn nói riêng với Văn Tư Hoàn, nên đã kéo anh sang một bên.
Vốn muốn ra khỏi cửa, xuống bậc thang rồi nói, nhưng không biết tại sao Văn Tư Hoàn lại sống chết bám lấy cửa nhà người ta không chịu ra ngoài, thế là hai người chỉ đành đứng trước cửa nói nhỏ.
“Ngày mai con đến công ty một chuyến, đợi bố, bố hẹn bộ phận pháp vụ, chuyển nhượng 5% cổ phần của bố cho con.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.