Câu nói của Trần Trạc Thanh chẳng khác nào một lời tỏ tình công khai.
Biểu cảm của tất cả mọi người đều đồng loạt thay đổi, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Nhan Linh, chờ đợi phản ứng của cô.
Nhan Linh cũng sững sờ.
Cô quay sang nhìn Trần Trạc Thanh đang ngồi ngay bên cạnh mình với ánh mắt ngơ ngác.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Anh đang nói gì vậy? Cái gì mà yêu mà không thể có được?
Cô nghĩ anh chỉ đang đùa, hoặc chẳng qua là thuận miệng tiếp lời để giúp cô gái vừa rồi bớt lúng túng mà thôi.
Nhưng ánh mắt anh nghiêm túc, không giống như đang đùa chút nào.
“Hoá ra hồi cấp ba, Trần Trạc Thanh cũng thầm thích Nhan Linh à?”
Một nam sinh từng học ban xã hội lên tiếng, không ngờ mình lại có điểm chung với Trần Trạc Thanh: “Vậy thì tôi cũng giống cậu rồi.”
Tuổi trẻ của một số người luôn chất chứa những bí mật, lúc nào cũng len lén dùng ánh mắt vụng trộm dõi theo người mà mình thích.
Người ta gọi thứ tình cảm vừa thích vừa e dè đó là thầm mến.
Nhan Linh khi ấy là nữ thần trong mắt rất nhiều người, trong trường số nam sinh thầm thích cô nhiều không đếm xuể.
Chỉ là không ai ngờ, Trần Trạc Thanh cũng nằm trong số đó.
Năm tháng qua đi, có người chợt nhớ lại chuyện cũ: “Nhắc mới nhớ, năm đó tôi còn viết thư tình cho Nhan Linh nữa.”
“Sau đó tôi nhận được hồi âm. Khi ấy tôi cứ tưởng mình khác biệt, biết đâu lại có cơ hội. Kết quả, cô ấy chỉ viết vỏn vẹn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2068911/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.