Nhan Linh nghe thấy anh gọi một tiếng “Bà Trần”, hơn nữa còn gọi rất tự nhiên, khiến gương mặt nhỏ hơi nóng lên.
Cô chợt nhận ra hai người vẫn đang ở công ty, đồng nghiệp khác còn chưa về, lời vừa nói chắc hẳn đều bị họ nghe thấy.
Nhan Linh vươn tay kéo nhẹ tay áo Trần Trạc Thanh, khẽ nói: “Về nhà thôi.”
Trần Trạc Thanh: “Được, bà Trần.”
Hai người cùng bước vào thang máy. Đi được vài tầng, có thêm người lần lượt vào.
Thấy Trần Trạc Thanh, mọi người đồng loạt chào: “Chào Tổng giám đốc Trần.”
Nhìn thấy Nhan Linh đứng cạnh anh, họ cũng đồng thanh: “Chào bà Trần.”
Nhan Linh: “…”
Hai chữ “Bà Trần”” hôm nay có lẽ không tránh được nữa rồi.
Cô nở một nụ cười nhẹ, lịch sự mà đoan trang, khẽ gật đầu: “Chào mọi người.”
Khi thang máy đến tầng hầm B1 của bãi đỗ xe, chờ hai người họ rời đi, Nhan Linh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy dễ thở hơn một chút.
Ra ngoài, họ tình cờ gặp một cặp vợ chồng. Đó là Mạc Lệ, giám đốc bộ phận kế hoạch, và chồng cô ấy.
Mạc Lệ nhìn thấy Trần Trạc Thanh cầm túi xách nữ trên tay, lại nhìn sang Nhan Linh hai tay trống trơn, bèn quay sang trách chồng: “Anh xem tổng giám đốc Trần kìa, còn biết giúp vợ cầm đồ nữa.”
Người đàn ông lập tức nhận lấy túi từ tay vợ, ngoan ngoãn sửa đổi: “Học tập Tổng giám đốc Trần.”
Mạc Lệ lại khoác tay Nhan Linh, nhiệt tình chào: “Bà Trần.”
“Giám đốc Mạc, gọi tôi Nhan Linh là được rồi.”
Nhan Linh từng tiếp xúc với Mạc Lệ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2068954/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.