Bữa tối là do Trần Trạc Thanh nấu, còn Nhan Linh phụ giúp.
Hiệu suất nấu ăn của Trần Trạc Thanh rất nhanh, chỉ một lúc sau, trên bàn đã có bốn món mặn và một món canh gồm tôm hấp, sườn xào tỏi, thịt bò xào trứng, bắp cải xào khô và canh sườn hầm bắp.
Nhan Linh làm không nhiều, nhưng chủ động đi xới cơm. Sau khi cầm đũa, cô gắp ngay một miếng sườn món cô thích nhất, bỏ vào miệng.
“Tổng giám đốc Trần, tay nghề cũng không tệ đâu nha.”
Vị sườn đúng chuẩn hợp khẩu vị cô.
Thư Vân ngồi bên cạnh nói: “Con thích ăn sườn như vậy thì lần sau tự học mà làm.”
Nhan Linh: “Mẹ, mẹ đánh giá cao tài nấu ăn của con quá rồi.”
Thực ra Nhan Linh biết nấu ăn, nhưng không thích làm, nên kỹ năng chỉ dừng lại ở mức xào chín thức ăn.
Trần Trạc Thanh tiếp lời: “Nếu em thích thì lần sau anh lại làm cho em.”
“Thật không?” Mắt Nhan Linh sáng rỡ. “Ngoài món sườn ra anh còn biết làm gì nữa không? Ví dụ như sườn xào chua ngọt, sườn kho tàu…”
Thư Vân tóm lại: “Con bé này đúng là mê sườn, bảo ăn thịt thì phải có xương mới ngon.”
Nhan Linh: “Đúng vậy mà!”
Thư Vân lắc đầu bất lực.
Bà thấy Trần Trạc Thanh chỉ mỉm cười, sau đó lại gắp thêm một miếng sườn bỏ vào bát của Nhan Linh, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Sau khi ăn xong.
Nhan Linh ăn no uống đủ, định nghỉ một lát rồi mới đi rửa bát, nhưng vừa thấy bóng dáng Trần Trạc Thanh vào bếp, cô đã vội vàng theo sau.
Nhan Linh: “Để em, anh đừng động vào.”
Trần Trạc Thanh: “Để anh rửa được rồi.”
Nhan Linh: “Chẳng phải nói lần sau em rửa sao?”
Trần Trạc Thanh: “Ừ, lần sau em rửa.”
Nghe vậy Nhan Linh bật cười: “Anh đang cố ý bắt bẻ lời nói của một dân khối Xã hội đấy à?”
Trần Trạc Thanh: “Vậy anh nói lại, anh xin phép bà xã Trần, cho anh một cơ hội thể hiện để lại ấn tượng tốt với mẹ vợ.”
Nhan Linh giả vờ giọng chua chát: “Anh không cần làm mấy việc này mẹ em cũng thích anh rồi, trong lòng mẹ ít nhất anh cũng phải được chín mươi mấy điểm.”
Trần Trạc Thanh: “Nhưng anh thích được điểm tuyệt đối.”
Nhan Linh: “…”
“Chả trách hồi đi học điểm Toán của anh lúc nào cũng đạt tuyệt đối.” Nhan Linh chợt nghĩ đến chuyện cũ.
Trong lúc nước chảy rì rào từ vòi, Trần Trạc Thanh lặng lẽ nhìn đống bọt xà phòng trên tay, giả vờ vô tình hỏi: “Sao em biết được?”
“Hả? Thời đó chắc cả khóa đều biết, anh học xuất sắc môn Toán quá mà.”
Khi nhắc về quá khứ, Nhan Linh nói nhiều hơn hẳn: “Hồi đó em còn ngưỡng mộ anh lắm. Cảm thấy đúng là giữa người với người có khoảng cách. Toán của em chưa bao giờ được điểm tối đa.”
Ban đầu cô nghe Tư Kỳ nhắc đến anh mãi, nói Toán rất khó thế mà không hiểu sao có người được điểm tối đa.
Nhan Linh ban đầu không để ý, nhưng sau này mỗi lần xem bảng điểm định kì mỗi tháng là không nhịn được liếc sang cột điểm của anh.
Trong trí nhớ của cô, môn Toán của Trần Trạc Thanh mười lần thì bảy, tám lần đạt điểm tuyệt đối, chưa bao giờ dưới 140 điểm.
Một lần thì có thể coi như may mắn, nhưng nhiều lần thì có nghĩ là hơn cả may mắn.
Tuy Nhan Linh học Toán không tệ, nhưng chưa bao giờ cô được điểm tuyệt đối.
Cô không thể không thừa nhận,Trần Trạc Thanh người bạn cùng khóa này thực sự rất giỏi.
Trần Trạc Thanh: “Còn Văn của em cũng rất xuất sắc.”
Nhan Linh: “Anh từng xem qua à?”
Trần Trạc Thanh: “Ừ, giáo viên từng lấy bài của em làm mẫu giảng.”
Thực ra, anh còn xem nhiều lần, mỗi lần giáo viên giảng xong, anh lại mượn bài của cô về để nghiên cứu, lấy lý do là học tập.
Nhan Linh luôn đứng đầu khối môn Ngữ văn.
Chữ viết thanh thoát, lập luận sâu sắc, cô còn từng đại diện trường đi thi các cuộc thi viết cấp tỉnh, cấp thành phố, luôn được các thầy cô để ý.
“Không bằng anh đâu. Văn của em chưa bao giờ được điểm tuyệt đối.” Nhan Linh nói.
“Nhưng mà em vẫn luôn muốn hỏi, từ bé anh đã giỏi Toán vậy sao? Có học qua lớp ôn thi Olympic hay học thêm gì không?” Nhan Linh muốn biết bí quyết học Toán của anh.
Trần Trạc Thanh lau khô bát đĩa, lắc đầu: “Không có.”
Nhan Linh: “Hoàn toàn tự học?”
Trần Trạc Thanh: “Xem như thế đi.”
Thực ra trước khi lên cấp ba, thành tích của anh cũng chỉ ở mức trung bình, không có gì nổi bật.
Sau này, anh chăm chỉ học tập là vì muốn đứng nhất.
Hàng ngày anh làm đề không ngừng, thức khuya học bài dưới ánh đèn, học từ vựng, cuối tuần dành trọn thời gian ở trong thư viện…
Bởi vì người anh thích đứng trên đỉnh cao, nên anh phải cố gắng leo lên để cô ấy có thể nhìn thấy sự tồn tại của mình.
Anh rất thích nghe bạn bè xung quanh nói: “Lần này đứng nhất khối lại là Nhan Linh và Trần Trạc Thanh.”
Chỉ những lúc như vậy, tên của anh và cô mới được nhắc đến cùng nhau trong chủ đề của người khác.
—
Từ trong bếp đi ra, Trần Trạc Thanh lại ngồi trên ghế sofa nhà Nhan Linh thêm một lúc. Đến khoảng hơn chín giờ, anh nói muốn về.
Thư Vân nói: “Linh Linh, con ra tiễn Tiểu Trần một chút đi.”
Nhan Linh: “… Anh ấy chỉ ở ngay đối diện thôi mà.”
Thư Vân: “Gần như vậy con cũng không ra tiễn người ta sao?”
Nhan Linh: “…”
Không thể phản bác, cô đành ngoan ngoãn làm theo, đưa anh đến tận cửa nhà anh.
Định quay về, cô đột nhiên quay đầu hỏi: “À này, anh chuyển nhà mới, có định làm tiệc tân gia không?”
Nếu là trước đây, Trần Trạc Thanh sẽ không thích tổ chức mấy việc này.
Nhưng thấy cô hỏi đầy hứng thú, anh liền thuận theo: “Có.”
Nhan Linh: “Vậy anh nên mời thêm vài người bạn, sẽ đông vui hơn.”
Trần Trạc Thanh: “Em cũng có thể mời bạn mình đến.”
Bạn của anh đều là nam, anh lo cô sẽ không thoải mái nếu chỉ có một mình cô là nữ.
Nhan Linh: “Vậy em rủ Tư Kỳ nhé?”
Trần Trạc Thanh: “Em quyết là được.”
Nhan Linh hành động rất nhanh. Trước khi đi ngủ, cô đã gọi video cho Tư Kỳ.
Tư Kỳ vừa nhận cuộc gọi liền để điện thoại sang một bên, vừa đắp mặt nạ vừa ngâm chân, miệng liên tục than thở nói rằng hôm nay cô ấy suýt chết trên máy chạy bộ.
Nhan Linh: “Cậu lại lén quản lý ăn cái gì đúng không?”
Tư Kỳ: “Tại mình đói quá, chỉ ăn một chút thôi.”
Nhan Linh: “Cậu nói một chút là bao nhiêu?”
“Ừm… chỉ năm con hàu, hai con cua và khoảng mười xiên nướng.” Tư Kỳ lẩm bẩm, “—Chỉ vậy thôi.”
Nhan Linh: “…”
“Nếu cậu muốn ăn đồ nướng thì cuối tuần này có cơ hội đó.” Cô nhân tiện nhắc đến chuyện này.
Tư Kỳ: “Cơ hội gì?”
Nhan Linh: “Trần Trạc Thanh chuyển nhà mới nên cuối tuần tổ chức tiệc tân gia, bảo có thể dẫn bạn đến. Mình định rủ cậu.”
Tư Kỳ: “Mình giờ không có quyền tự do cá nhân, phải xem lịch trình đã.”
Tư Kỳ gửi tin nhắn cho quản lý, hỏi lịch cuối tuần để xin phép đi ăn ở nhà bạn.
“Mình rảnh, đi được.” Tư Kỳ phấn khích hỏi: “Nhà mới của anh ấy ở đâu, gửi định vị cho mình, mình sẽ tới trực tiếp.”
Nhan Linh: “Đối diện nhà mình.”
Tư Kỳ: “Cái gì?”
Thấy giọng cô ấy đầy kinh ngạc, Nhan Linh lại tỏ ra bình thản: “Chẳng phải rất trùng hợp sao? Mình cũng không ngờ.”
Tư Kỳ: “Cậu sẽ không nghĩ đây là sự trùng hợp thật đấy chứ?”
Nhan Linh: “Không phải sao?”
Tư Kỳ: “…”
Cô nàng không biết bao giờ bạn mình mới thông suốt.
“Khoan đã.”
Tư Kỳ giật miếng mặt nạ xuống, đầu óc tỉnh táo hơn, đột nhiên nghĩ ra một thông tin quan trọng: “Tiệc tân gia của Trần Trạc Thanh, Thịnh Tây Vũ có đi không?”
Nhan Linh: “Chắc là có.”
Với mối quan hệ giữa hai người họ, cô cảm thấy Thịnh Tây Vũ sẽ đến.
Tư Kỳ: “Vậy Thịnh Đông Đình cũng sẽ đi?”
Nhan Linh: “Có lẽ cũng có.”
Tư Kỳ lập tức đổi giọng: “Vậy mình không đi nữa.”
Nhan Linh: “…”
Nhan Linh: “Nhưng mình cũng không chắc anh ấy có đi hay không.”
Tư Kỳ: “Vậy cậu điều tra trước đi, xác nhận rồi báo lại mình.”
Cô tiện tay lấy gối ôm trên giường, đập tới đập lui, giống như đang trút giận lên ai đó, rồi tức tối nói: “Dù sao cũng là có mình thì không có anh ta!”
*
Thâm Thành là một thành phố không có mùa thu, thời tiết chuyển từ mùa hè sang mùa đông ngay khi trời bắt đầu lạnh. Đến cuối tháng 11, không khí mùa đông mới thực sự xuất hiện.
Nhan Linh kết thúc kỳ nghỉ, sáng thứ Hai quay lại công ty làm việc.
Khi ra khỏi nhà, cô tình cờ gặp Trần Trạc Thanh cũng đang mở cửa. Hai người chạm mắt nhau.
Trần Trạc Thanh vẫn giữ phong cách quen thuộc, áo sơ mi và quần tây. Nhưng hôm nay, chiếc áo sơ mi đen thường mặc đã đổi thành áo trắng, kết hợp với chiếc áo khoác dạ dài màu đen, tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa hai gam màu, làm nổi bật khí chất thanh cao, lạnh lùng của anh.
Khi nhìn thấy cô, khóe môi vốn luôn giữ đường thẳng của anh dường như giãn ra một chút, nụ cười dần hiện rõ.
Hôm nay, trang phục của cô trông giống như đồ đôi với anh đến bảy, tám phần.
Cô mặc áo khoác dạ dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, phối cùng chân váy bút chì đen dài đến bắp chân. Đôi giày cao gót thường ngày được thay bằng giày da thấp.
Nhan Linh: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trần Trạc Thanh cầm chìa khóa xe trong tay, hỏi: “Anh đưa em đi nhé?”
“À, không cần đâu.” Nhan Linh từ chối: “Lát nữa em tự gọi xe là được.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Trần Trạc Thanh chỉ vẫy tay chào: “Vậy anh đi trước đây.”
Nhan Linh: “Ừm, tạm biệt.”
Hai người đến công ty trước sau, trông như chỉ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới bình thường.
Viên Viên đã mấy ngày không gặp cô, vừa kêu nhớ cô vừa an ủi.
Thịnh Tây Vũ nói với mọi người rằng Nhan Linh nghỉ vì có tang, gia đình vừa mất một trưởng bối.
Lục Lộ: “Mấy hôm trước tổng giám đốc Trần cũng không đến công ty, hình như cũng xin nghỉ vì tang sự.”
Viên Viên nghe vậy lại càng nghi ngờ, đôi mắt cứ nhìn xoáy vào Nhan Linh.
Nhan Linh giả vờ không biết gì, nhưng giọng nói có phần gượng gạo: “À, vậy sao.”
Lát sau, Triển Văn từ văn phòng Thịnh Tây Vũ bước ra, cầm một xấp tài liệu đưa cho cô: “Tôi biết vừa đi làm lại đã để cô làm việc thì hơi ngại, nhưng đây là tài liệu tổng giám đốc Thịnh giao.”
“Đây là thông tin về một đối tác quan trọng bên Pháp, tổng giám đốc Thịnh bảo cô xem trước, xem xong thì đưa lại cho anh ấy, ngày mai cô sẽ cùng anh ấy gặp đối tác.”
Nhan Linh: “Ừm.”
Trước khi tan làm buổi chiều, Nhan Linh sắp xếp lại tài liệu đã đọc, bỏ vào một bìa hồ sơ, định mang sang cho Thịnh Tây Vũ.
Cô đứng trước cửa phòng, nhẹ gõ, khi nghe thấy tiếng “Vào đi” mới đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, cô thấy ghế làm việc trống không, quay đầu nhìn thì thấy ở góc sofa có người.
Ba người đàn ông có ngoại hình xuất chúng mỗi người ngồi một bên sofa. Thịnh Đông Đình và Thịnh Tây Vũ đang cầm điện thoại chơi game, còn Trần Trạc Thanh ngồi bên cạnh nhâm nhi trà.
Nhan Linh đi về phía Thịnh Tây Vũ, đưa tài liệu đã dịch cho anh xem lại.
Trần Trạc Thanh liếc mắt nhìn Thịnh Đông Đình đang vùi đầu chơi game, đột nhiên hỏi Nhan Linh: “Tư Kỳ có đi không?”
Nhan Linh vẫn còn tập trung vào tài liệu: “Hửm?”
Anh nhắc lại: “Tiệc tân gia ấy, em hỏi cô ấy chưa?”
“À…” Cô nhớ đến lời Tư Kỳ trong điện thoại, quay sang nhìn Thịnh Đông Đình đang ngậm điếu thuốc, hỏi: “Xin lỗi anh Thịnh, tôi hỏi hơi đường đột, anh sẽ đi chứ?”
Thịnh Đông Đình nhìn nhân vật trong game đã bị hạ gục, liếc sang Trần Trạc Thanh bằng ánh mắt đủ để giết người.
Điếu thuốc không châm lửa gần rơi khỏi miệng, vẻ bất cần đời, anh hỏi lại: “Cô ấy bảo cô hỏi tôi à?”
“Không phải.” Nhan Linh trả lời, “Là vì quyết định của anh trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định của Tư Kỳ.”
Thịnh Đông Đình nhướng mày, nghiền ngẫm ý nghĩa câu nói.
Anh hạ chân đang vắt chéo xuống, nghiêm túc hơn một chút, tỏ vẻ “Tôi biết ngay mà”, gương mặt đắc ý hỏi: “Cô ấy muốn gặp tôi đúng không?”
Anh bày ra dáng vẻ đại lượng: “Được thôi, tôi cho cô ấy một cơ hội.”
“Tôi sẽ đi.”
Ba người còn lại: “…”
Nhan Linh chờ anh nói xong mới mở lời: “Nguyên văn lời cô ấy là, ‘Có anh thì không có tôi, anh đi thì tôi không đi.'”
Thịnh Đông Đình: “…”
Bầu không khí lập tức đảo chiều.
Thịnh Tây Vũ đã không nhịn được cười, còn Trần Trạc Thanh thì ra vẻ đã đoán trước kết cục.
Nhan Linh: “Cô ấy còn nói, không muốn biến buổi tiệc tân gia thành tiệc ‘giết chó’.”
Thịnh Đông Đình: “???”
Nhan Linh: “Mở ngoặc, chó = Thịnh Đông Đình.”
Thịnh Đông Đình: “…”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.