Trở lại Hoàng Thế Lãm.
Khi chàng chui vào trong chiếc đầu nhạn mới biết chắc mình vừa thoát khỏi đại họa. Mặc dù bên ngoài đang có cơn chấn động dữ dội, nhưng bên trong lại tĩnh lặng như tờ.
Hai viên ngọc Dạ minh châu đính trên vách phát sáng tạo thành một không gian huyền diệu.
Mặc dù đã được bình yên rồi, nhưng tâm trí Thế Lãm vẫn không ngừng xáo trộn, chàng luôn tự hỏi thầm tại sao lão Hắc Lâu giáo chủ lại đoán chắc mình sắp chết. Cùng với ý niệm đó, Thế Lãm cảm nhận xương cốt mình bứt rứt vô cùng. Chàng ngồi kiết đà ngay trên mặt đá, vận công điều tức đến lúc đó mới phát hiện sự rã rời ở các khớp xương.
Chàng lẩm nhẩm nói :
- Chết rồi, mình vô tình bị lão Hắc Lâu giáo chủ đoạn cốt.
Thế Lãm bặm môi, tự gõ vào đầu mình :
- Ái chà, mình đã từng nhận là nam nhân thông minh nhất trong thiên hạ, thế mà lại bị lão quái hại dễ dàng như vậy được.
Thở dài một tiếng, Thế Lãm nhìn quanh bên trong tòa Nhạn lâu này trống hoác, chỉ mỗi hai viên Dạ minh châu và một ngọn bạch lạp thì nó chẳng khác nào gian thạch lao kín như bưng, không một lối ra.
Chàng nhìn lên lỗ tò vò chàng vừa chui vào, bây giờ đã bị đá phủ kín rồi. Chắc chắn chàng không thể nào thoát ra bằng con đường đó được. Nghĩ như vậy Thế Lãm càng não nề hơn.
Chàng lắc đầu than thầm :
- Mình không chết bởi đá đè, cũng tán mạng trong gian Thạch lao này. Thà bị đá đè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-cuu-ky/1055410/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.