Hình Mộ Bạch ôm Lâm Sơ Thanh nhảy xuống đệm hơi, sau khi chắc chắn cô không bị thương mới giao cô cho Tô Nam, còn mình lại chạy vào trong đám cháy.
Đội viên của anh vẫn còn ở trong đó.
Lâm Sơ Thanh đứng tại chỗ, nhìn anh không hề do dự xoay người chạy tòa nhà như một tên ngốc.
Lâm Sơ Thanh không biết chính mình đã trải qua mười phút tiếp đó thế nào, cô cứ đứng mãi một tư thế, nhìn chằm chằm lối ra vào không chớp mắt.
Trong đầu cô vô cùng rối bời, nhịp tim như ngừng lại.
Cảnh tượng chín năm trước như xuất hiện trước mắt cô, hình ảnh anh bước đến hệt như quá khứ.
Cô cũng không biết tại sao lúc đó mình lại cố chấp muốn phá cửa như vậy.
Chỉ là muốn cửa mở ra.
Nếu không cô sẽ cảm thấy hối hận cả đời.
Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thể buông bỏ chuyện của ba mẹ, trong lòng luôn thấy băn khoăn nhưng lại không biết phải điều tra từ đâu, hoặc có thể nói là, hai người họ chết không có đối chứng.
Cô rất muốn biết rốt cuộc đêm đó ba mẹ đã gặp chuyện gì, rất nhiều lần gặp họ trong mơ, cô đã cố chấp hỏi về chuyện này.
Nhưng sao họ có thể trả lời cô được?
Với kinh nghiệm tác chiến phong phú, Hình Mộ Bạch đã nhanh chóng đưa ra cách giải quyết tối ưu nhất, cũng kịp thời cứu viện nên chẳng bao lâu lửa đã được dập tắt, không có thiệt hại về người.
Các chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ đi ra khỏi tòa nhà, chào đón họ là tiếng vỗ tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-la-niem-tu-hao-cua-toi/2876351/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.