Trên giường của Chử Y có một cậu bé.
Nhóc con vừa nhỏ vừa mũm mĩm.
Thật khó để đặt “nhỏ” và “mũm mĩm” cùng nhau, nhưng cậu bé đó thực sự bé xíu và tròn ụ. Bé đến mức Chử Y có thể che toàn bộ bụng nhỏ của cậu chỉ bằng một tay, nhưng dưới tay toàn thịt mềm mại thôi.
Cậu bé vừa nhỏ vừa xinh đẹp.
Cậu nhóc chỉ lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh, trên đầu lởm chởm những sợi tóc mềm mại nhưng chẳng hề đỏ hỏn nhăn nheo như trẻ sơ sinh, trái lại còn đẹp đến không giống người trên thế gian này. Đôi mắt to long lanh trong veo như màu nền của bầu trời sao, đôi môi nhỏ mím chặt vì căng thẳng.
Nhóc con ấy, thế mà lại sợ người như đứa trẻ sơ sinh.
Nhìn thấy hai người ở cửa, cậu cũng sững sờ, sau đó vội vàng chui vào trong chăn, cuộn thành một cục nhỏ.
Cận Đằng cuối cùng cũng có thể nói rõ ràng: “Chử Y, cậu cho anh…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Chử Y đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.
Chử Y bước về phía giường, vô thức thả nhẹ bước chân, sợ làm đứa trẻ trong chăn sợ hãi.
“Miểu Miểu?” Chử Y gọi khẽ.
Cục nhỏ trong chăn khẽ động đậy.
Chử Y ngồi xuống mép giường: “Miểu Miểu ơi, anh là Chử Y.”
“Em là Miểu Miểu phải không?” Chử Y khẳng định.
“Vâng ạ.” Giọng nói quen thuộc của Miểu Miểu vọng ra từ trong chăn.
Sau đó một đứa trẻ từ từ chui khỏi chăn, thò mặt nhỏ ra. Đôi môi bé xíu vẫn mím chặt, mắt long lanh hơi căng thẳng nói: “Chử Y,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-nuoi-be-sao-nho-o-dia-cau/2843425/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.