May mắn cho cả tôi và Xuân đều không phải lên bảng. Cô giáo dạy được khoảng nửa tiết thì thằng Thắng ngoắc tay tôi quay sang bên nó.
- Mày chuẩn bị chưa?
- Chuẩn bị gì? – Tôi hỏi lại.
- Chúng nó không để yên đâu.
- Mấy thằng rồi á? – Tôi hỏi lại.
- Uhm. – Thắng gật đầu.
- Tao không biết, tóm lại mà mình tao làm tao chịu, lát mày kéo thằng Hùng đi không nó ăn đòn oan thì phiền.
- Mày bị làm sao đấy? Anh em không bỏ nhau mà sống lẻ thế được đâu. Giờ mày ngồi đây tao ra ngoài tìm giúp đỡ nếu tao chưa về, nó gọi nhất quyêt không được ra nhá.
- Có phải vất vả vậy không hả Thắng?
- Chuyện của mày là chuyện của mọi người không của riêng ai.
Nói đoạn rồi nó đứng lên ra ngoài luôn, tôi không kịp ngăn cản, còn thằng Quân đen thì cứ trợn mắt há mồm nghe mà không hiểu tôi với thằng Thắng đang nói cái gì. Cũng đơn giản vì lúc đó nó đang ra ngoài chứ không có ngồi trong lớp.
- Mày với thằng Thắng nói cái gì đấy? – Nó quay sang tôi.
- À không có gì? – Tôi lắc đầu.
- Mày đùa tao đấy à, có gì nói đi, tao không thích kiểu này đâu á.
- Thôi tao cũng không giấu mày nhưng để lúc nào tao kể cho mày, chuyện tương đối dài.
Rồi tôi quay lên chép bài không nói gì. Nó hiêu ý cũng quay lên chứ không hỏi thêm chút nào nữa.
Chuyện này tôi gây ra thì tôi phải hứng chịu một mình, dù có mấy thằng thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/1956352/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.