Món ăn vừa được dọn lên bàn chưa bao lâu thì Ôn Tĩnh Vân cũng đến.
Sau khi ôm mẹ, ánh mắt của anh quét qua giữa Ôn Thời và Giang Trì Ấp, cuối cùng dừng lại trên người Giang Trì Ấp, ánh mắt có phần lạnh lẽo.
Giang Trì Ấp làm như không thấy, thản nhiên kéo ghế cho anh ngồi.
Cách cư xử như tiếp đãi khách này của anh lại khiến Ôn Tĩnh Vân nhìn anh một cái thật sâu.
Ánh nhìn này làm tay Giang Trì Ấp cứng lại, trong lòng có chút không rõ mình đang chột dạ về điều gì.
Chẳng lẽ Ôn Tĩnh Vân cũng có thứ gì đó “áp chế huyết thống” đối với anh?
Bữa cơm trôi qua trong không khí vui vẻ.
Sau bữa ăn, mọi người cùng ra vườn. Đang độ giữa thu, khu vườn với những tầng lá đỏ, vàng, xanh đan xen, dưới ánh đèn ấm áp trông như một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu.
Ôn Thời dựa vào người mẹ, ngồi dưới hành lang, mắt dõi theo đàn cá chép Koi bị ánh đèn thu hút bên dưới hàng rào, trong lòng nghĩ: Cá này béo thật.
Câu nói ấy khiến Giang Trì Ấp, đứng bên ngoài hành lang bật cười thầm, không nhịn được quay lại nhìn cô.
Ôn Tĩnh Vân thấy ánh mắt của Giang Trì Ấp nhìn về phía Ôn Thời, liền hỏi với giọng không mấy thiện cảm: "Khi nào cậu quay lại đoàn phim?"
"Sáng mai tôi có chuyến bay." Giang Trì Ấp thu lại ánh nhìn, quay sang trả lời Ôn Tĩnh Vân.
Thấy anh cuối cùng cũng chịu thu ánh mắt lại, Ôn Tĩnh Vân hừ nhẹ một tiếng, lấy từ hộp thuốc lá ra một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737870/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.