Ôn Thời trở về làm Tống Dĩnh vui không kể xiết, bà nấu cho cô một bữa khuya ngon lành. Khi nghe cô nói ngày mai sẽ tham dự lễ khai trương và dạ tiệc, bà lại sốt sắng chọn cho cô một bộ lễ phục.
"Mẹ không đi sao?” Ôn Thời dựa vào vai bà, nhìn bà chọn đồ trên máy tính bảng, hỏi.
Tống Dĩnh hơi nhíu mày, Ôn Khải Minh chắc chắn sẽ đến vào ngày mai. Lần trước bà hẹn gặp để nói chuyện với ông ấy cũng không thuận lợi, người này không dễ lay chuyển, chỉ nhìn thôi bà đã thấy phiền, không muốn gặp lại chút nào.
Nhưng bà không nói thêm, chỉ bảo: "Ngày mai mẹ bận việc ở công ty, không rảnh đi cùng, con chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
Ôn Thời trong lòng cũng hiểu đôi chút, có lẽ bà không muốn gặp bố nên cô gật đầu mà không nói thêm gì.
Thấy cô có vẻ mệt mỏi, Tống Dĩnh liền giục cô đi ngủ: "Mai không cần dậy sớm đâu, mẹ sẽ cho người mang trang phục đến tận nhà, con không cần lo lắng gì cả, mau đi ngủ đi.”
Ôn Thời ôm eo bà một lúc rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, quả nhiên cô không cần lo lắng gì, chuyên viên tạo hình và trang điểm đều đã chờ sẵn ở nhà. Sau khi tắm xong, cô vừa ăn sáng vừa trang điểm.
Trang phục cũng được thương hiệu gửi đến tận nơi. Đó là một thiết kế cao cấp của một thương hiệu nhỏ từ Lebanon, làm từ lụa trắng, với phần xẻ cao ở chân váy. Phần thân trên bao phủ đến cổ, nhưng phía sau lại được thiết kế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737954/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.