Trên phim trường phông xanh, nơi được gọi là vách đá thật ra là những tảng đá được dựng lên, phía trên rải một lớp cát vàng. Khi máy thổi gió hoạt động, lớp cát bay lên cùng với trang phục của Ôn Thời, không tránh khỏi việc cát cát bắn lên mặt cô, gây đau rát.
Trong tình huống này, cô vẫn phải thể hiện ánh mắt sắc bén, không ngừng quét về phía đối diện, dù trong mắt đã sớm bị cát thổi vào.
Chỉ khi đạo diễn hô “cut,” cô mới chớp mắt liên tục, nước mắt tuôn rơi không ngừng. May mà tình trạng không nghiêm trọng, cô chỉ cần nhỏ ít thuốc nhỏ mắt, dùng túi đá chườm giảm đỏ, sau đó nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm quanh mắt. Đợi đến khi mạch máu đỏ trong mắt mờ đi một chút, cô lập tức tiếp tục quay.
Dù sao cũng có rất nhiều người đang chờ đợi mỗi mình cô.
Tất cả mọi người đều biết sự “liều mạng” của Ôn Thời khi đóng phim. Có người ngưỡng mộ, có người lại chế nhạo cô ngốc. Dù sao, với thân phận tiểu thư nhà giàu của cô, cho dù cô có làm cao hay nghỉ ngơi thêm chút nữa, ai dám nói gì? Kể cả là Giang đại ảnh đế cũng phải nở nụ cười làm lành với cô, vậy mà cô lại tự làm khổ mình như thế.
Ôn Thời vẫn đang quay cảnh đơn, hoàn toàn không nghe được những lời đồn đại này. Dù có nghe được, cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Kiếp trước khi cô còn là một diễn viên nhỏ, từng có lần vì một cảnh quay dài năm phút mà cô phải ngồi cả ngày trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737980/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.