Khi Ôn Thời tỉnh lại, cô đang ôm lấy chăn, nhưng Giang Trì Ấp trên giường lại không thấy đâu.
Cô bật dậy khỏi giường, ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói nơi thái dương. Cô xoa trán một lúc để giảm bớt cơn đau, rồi nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ ở bên ngoài phòng ngủ.
Ôn Thời đứng dậy, khoác áo choàng ngủ, mang dép lê rồi bước ra ngoài.
Tại quầy bar trong phòng khách, Giang Trì Ấp đang đứng quay lưng lại với cô. Đối diện anh là Tiểu Mạnh, trong miệng ngậm một mẩu bánh mì.
Thấy cô bước ra, Tiểu Mạnh lập tức lên tiếng:
"Sếp, chị dậy rồi!"
Giang Trì Ấp cũng quay đầu lại. Lúc này, Ôn Thời mới thấy anh đang nấu cháo cho cô bằng nồi điện.
Trong phòng thoang thoảng mùi thơm của gạo khiến Ôn Thời không kiềm được mà khịt khịt mũi.
"Đói rồi à?" - Giang Trì Ấp nhìn cô, khẽ cười hỏi.
Ôn Thời bước đến gần, hỏi:
"Anh dậy lúc nào vậy?"
Vừa dứt lời, cô mới nhận ra giọng mình khàn đặc. Sờ lên cổ họng, cô lập tức xị mặt xuống.
'Giọng thế này thì chắc chắn ảnh hưởng đến việc quay phim rồi!'
Giang Trì Ấp rót một cốc nước ấm, đặt vào tay cô, nói với vẻ bất lực:
"Đạo diễn Kiều biết em bị ốm nên đã cho nghỉ hai ngày, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Đạo diễn Kiều còn tự trách mình, nói không nên quay cảnh đó hôm qua, làm chị bị ốm." - Tiểu Mạnh đứng bên cạnh bổ sung.
Ôn Thời uống một ngụm nước, nói:
"Chuyện này ai mà đoán trước được." Sau đó cô hỏi:
"Hai người không nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737985/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.