Sáng sớm, trong căn phòng kéo kín rèm dày, ánh sáng vẫn mờ tối. Chỉ một tia nắng lách qua khe rèm cửa, chiếu lên chăn ở cuối giường, làm nổi lên một gò nhô nhẹ.
Khối nhô ấy bỗng cử động, trong phòng vang lên một tiếng rên khẽ.
Ôn Thời vẫn nhắm mắt, duỗi chân trong chăn, cảm thấy cả chiếc chăn ấm áp đến lạ, khiến cô ngỡ như đang nằm trong căn phòng có sưởi ấm ở nhà. Ở thành phố H lạnh lẽo và ẩm ướt này, đã lâu cô không ngủ thoải mái như vậy.
Cảm giác dễ chịu đến mức khiến cô lười biếng cuộn mình lại, cọ đầu vào gối, định ngủ thêm một lát.
Nhưng vừa cọ đầu, cô liền cảm thấy chiếc gối hôm nay có gì đó không đúng. Cô định giơ tay sờ thử, vừa chạm vào thì bàn tay đã đụng phải một cơ thể ấm áp.
Giật mình, Ôn Thời lập tức mở mắt. Dù ánh sáng mờ mờ, cô vẫn nhìn rõ đường nét của người đàn ông đang gần kề.
Lập tức cô nhận ra đây là Giang Trì Ấp, người đã ngủ lại phòng cô.
'Nhưng, không đúng! Sao mình lại nằm trong vòng tay anh ấy, còn gối đầu lên cánh tay của anh ấy?!'
Cô phát hiện ra rằng cái “gối” có cảm giác lạ thực chất là cánh tay của Giang Trì Ấp.
Ôn Thời vừa lùi lại vừa hét lên trong đầu: 'A a a, chẳng lẽ mình đã làm gì không phải với anh?!'
Cô còn chưa kịp thoát khỏi vòng tay của anh thì cổ đã bị một cánh tay ôm lấy, kéo cô trở lại. Một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
“Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-de-biet-doc-tam-lam-sao-lai-phat-cuong-vi-toi/2737986/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.