🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Niếp Trúc Ảnh giận đến đỏ mặt, "Trong lòng em, chị chỉ đáng giá bằng mấy con số đó thôi sao?"

 

Hạ Thanh Dạ chột dạ, tránh đi ánh mắt truy hỏi của Trúc Ảnh, do dự nói, "Dì đưa ra mức giá thật sự quá hấp dẫn, người bình thường mà thấy tấm chi phiếu đó chắc chắn khó mà cưỡng lại được..."

 

Niếp Trúc Ảnh tức đến mức xông đến bóp nhẹ cổ Hạ Thanh Dạ, giận dữ quát, "Em dám, nếu em dám điền vào đó, chị sẽ đưa em đến nơi không ai có thể tìm được, nhốt em ở đó cả đời, để xem em còn dám viết gì nữa không!"

 

Vừa nói, cô ấy vừa dùng đầu gối đè lên người Hạ Thanh Dạ, vừa lục túi vải của cô, tìm bên này chưa xong lại qua bên kia tiếp tục tìm.

 

Hạ Thanh Dạ nhìn dáng vẻ Trúc Tử lo lắng đến mức bối rối, không nhịn được bật cười khúc khích.

 

Niếp Trúc Ảnh trừng cô, giọng khô khốc, "Em còn cười được hả, tấm chi phiếu đó em giấu ở đâu rồi? Mau giao ra đây, giờ chị còn có thể tha thứ. Nếu để chị phải tự mình tìm ra thì đừng trách chị không khách sáo!"

 

Hạ Thanh Dạ thoải mái ngả người xuống sofa, trông chẳng có chút phòng bị nào, cười tủm tỉm nhìn cô ấy, "Vậy chị tính không khách sáo với em kiểu gì? Giam em lại à? Hay định bê nguyên đống tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ra áp dụng lên em, hửm?"

 

Niếp Trúc Ảnh chớp mắt lia lịa, rõ ràng chột dạ, lảng mắt đi chỗ khác, giọng cũng lí nhí hơn hẳn, "Em, em nói linh tinh gì thế, tiểu thuyết gì chứ, giam giữ gì chứ..."

 

Hạ Thanh Dạ kéo lấy áo cô ấy, tiện tay ôm ngang eo, nhướn mày trêu chọc, "Cái lớp phòng vệ mỏng dính của chị á, em đã l*t s*ch từ ba trăm năm trước rồi nhé. Để em nhớ xem, đúng rồi, chị là fan não tàn của 'Thanh Thanh cuối cùng' gì đó đúng không? Em nhớ chị còn theo dõi cả Nhan đại đại, tác giả gốc chuyên viết truyện. Em cũng từng đọc qua mấy bộ đó rồi, mà có thời gian em cứ thấy buồn cười mãi, không ngờ chị lại thật sự nghĩ đến việc áp dụng mấy trò gợi cảm dụ dỗ kiểu đó lên người em cơ đấy!"

 

"Trúc Tử à, mấy cái tiểu thuyết s*c t*nh vàng chóe kiểu đó, chị nên bớt đọc đi thì hơn, kẻo lại ảnh hưởng đến cái đầu nhỏ thông minh quý giá của chị đấy~"

 

Niếp Trúc Ảnh: "..."

 

Niếp Trúc Ảnh suýt nữa tức đến bốc khói, thầm quyết định trong bụng, lát nữa phải hủy theo dõi Nhan đại đại ngay lập tức, nhân tiện xóa sạch luôn cái tài khoản phụ chuyên đăng mấy truyện vớ vẩn! Cô ấy nghiêm mặt lại, "Chị nói này, đừng có đánh trống lảng! Tờ chi phiếu đâu, giao ra đây!"

 

Hạ Thanh Dạ thấy cô ấy nghiêm túc như thật, đẩy tay cô ấy ra, "Trúc Tử, trời ơi em trêu chị thôi, làm gì có chi phiếu nào thật chứ, chị thật sự coi mẹ chị là đại gia vung tiền như rác hả?"

 

Niếp Trúc Ảnh cắn nhẹ môi dưới, "Chị muốn lục túi của em, với cả người em luôn!"

 

Hạ Thanh Dạ lại thong dong dang hai tay ra, "Tới đi, tùy chị khám xét, Trúc Tử, để em nói rõ cho chị nghe. Mẹ chị chỉ mời em uống ly trà, rồi nói chút chuyện giữa chúng ta thôi."

 

Niếp Trúc Ảnh vẫn còn nghi ngờ, vừa lục túi xách Hạ Thanh Dạ vừa dò xét, "Mẹ chị nói gì?"

 

Hạ Thanh Dạ tất nhiên không dại gì mà kể lại chuyện mẹ Niếp muốn cô rời xa Trúc Ảnh, chỉ ghé đầu vào vai cô ấy, "Dì rất dễ thương, nói chung là dì chỉ lo lắng về ba chị thôi."

 

Niếp Trúc Ảnh ngẩng cằm đầy kiêu hãnh, "Mẹ chị thì dễ nói chuyện thật, nhưng mà ba chị mới gọi là cứng đầu, khó chiều, chắc chắn mẹ lo ông ấy phản đối, đúng không?"

 

Hạ Thanh Dạ gật đầu, "Dì quả thật có nhắc tới chuyện đó, ngoài ra dì còn lo chuyện tụi mình là con gái, sau này không thể có con của riêng mình. Dì sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ hối hận vì những gì đã chọn ngày hôm nay."

 

Niếp Trúc Ảnh siết tay cô, nói chắc nịch, "Sẽ không."

 

Hạ Thanh Dạ mỉm cười, "Em cũng nói với dì như vậy, nhưng về chuyện con cái, em vẫn chưa dám nói kế hoạch của tụi mình cho dì biết. Em sợ nếu nói ra, lỡ như tụi mình quá lạc quan, đến lúc không thành lại khiến dì thất vọng thêm lần nữa cho nên chi bằng từ đầu cứ để dì không biết gì thì hơn, chị thấy thế nào?"

 

Niếp Trúc Ảnh cúi sát đến mặt cô, hôn chụt một cái, "Đúng vậy, Thanh Thanh của chị luôn là người thấu tình đạt lý như thế. Mẹ chắc chắn sẽ nhìn thấy điểm tốt của em, sẽ chấp nhận em, chúng ta không vội, cứ từ từ."

 

Hạ Thanh Dạ tất nhiên chẳng vội, trước đây cô kháng chiến cả chục năm cũng không được kết quả gì, giờ mới có mấy năm thôi mà, đây chỉ mới là bắt đầu!

 

Niếp Trúc Ảnh lại hỏi, "Còn chuyện thứ ba là gì?"

 

Hạ Thanh Dạ nhún vai, "Thì chúng ta đều đang hoạt động trong giới giải trí, vinh cùng hưởng, họa cùng chịu. Chị nói xem, nếu một ngày nào đó thật sự công khai, liệu fan có phun nước miếng dìm chết tụi mình không? Đến lúc đó, có khi tụi mình chẳng còn đất diễn trong giới nữa, tệ hơn thì chị rớt thẳng xuống tuyến mười tám, trở thành nghệ sĩ vô danh luôn ấy chứ."

 

Cô rất hiểu tính cách Niếp Trúc Ảnh, nếu thật sự đến bước đó, Trúc Ảnh nhất định sẽ phẩy tay áo bỏ đi, chẳng buồn ngoái đầu lại.

 

Niếp Trúc Ảnh lườm cô một cái, "Cứ như thể em thì không rớt xuống tuyến mười tám ấy, đến lúc đó thì chúng ta thành tổ hợp tuyến mười tám đi diễn kiếm sống, chị đánh đàn, emnhảy múa, em thấy ý kiến này của chị thế nào?"

 

Hạ Thanh Dạ bỗng nhớ đến chuyện mẹ Niếp kể lúc sáng, không nhịn được bật cười, ngả người vào lòng Niếp Trúc Ảnh, "Quá hay! Đến lúc đó chúng ta có thể ra đường diễn xiếc, ít nhất cũng không đến nỗi chết đói. Ha ha ha! Trúc Tử à, em thật không ngờ chị lại nghịch ngợm đến vậy!"

 

Niếp Trúc Ảnh nghe mà chẳng hiểu gì, mặt mày ngơ ngác, "Cái gì cơ?"

 

Hạ Thanh Dạ l**m môi, "Dì kể lúc chị tầm năm tuổi, chị từng đánh một anh trai lớn hơn mình ngã lăn ra đất, chưa hết, còn bắt người ta quỳ xuống đất làm ngựa cho chị cưỡi nữa!"

 

Niếp Trúc Ảnh: "!!!"

 

Niếp Trúc Ảnh trợn mắt kinh ngạc, "Mẹ chị đem chiến tích oai hùng thuở nhỏ của chị lén kể cho em nghe luôn á? Xem ra bà ấy thật sự chấp nhận chuyện của chúng ta rồi!"

 

Hạ Thanh Dạ ngồi ngay ngắn, "Dì là người mẹ thấu tình đạt lý nhất mà em từng gặp. Em nghĩ có lẽ dì ấy chỉ cần thêm một chút thời gian để tiêu hóa mọi chuyện thôi. Trúc Tử hay là để Diêu Vi với Nhu Nhu đến ở bên cạnh dì một thời gian nhé."

 

Niếp Trúc Ảnh gật đầu ngay, "Nhu Nhu vẫn cứ háo hức muốn được xuất hiện trên màn ảnh đấy."

 

****

 

Cảnh diễn chung giữa Niếp Trúc Ảnh và Hạ Thanh Dạ sắp bước vào giai đoạn cuối, dần dần, giữa hai nhân vật của họ bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.

 

Tần Lâm vừa dỗ dành Tiểu Ngả, vừa cố gắng nghĩ mọi cách khuyên cô ly hôn với Quách Đại Ngốc. Nhưng Tiểu Ngả vẫn không cảm thấy an toàn, cô biết rằng mối quan hệ giữa hai người phụ nữ sẽ bị xã hội hiện tại lên án, vì thế dù đã từng có ý định rời đi, cuối cùng vẫn thu mình lại, một lần nữa quay về điểm xuất phát.

 

Tần Lâm là người luôn giúp Tiểu Ngả xử lý vết thương mỗi khi cô bị đánh. Lần này khi đang bôi thuốc được nửa chừng thì cô ấy đột ngột dừng tay, nói, "Ngả, sống thế này, sao em chịu nổi? Ly hôn với hắn ta khó đến thế sao?"

 

Tiểu Ngả nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là mùa đông, dù trong phòng có mở hệ thống sưởi nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, ôm chặt hai tay, cuộn người lại, "Em không biết."

 

Tần Lâm bất đắc dĩ thở dài, lại kéo áo cô, "Nếu hắn ta còn dám đánh em, em cứ đến bệnh viện khám, chị nghĩ bên ủy ban chắc chắn sẽ đứng ra can thiệp. Đến lúc đó, em có thể lấy lý do chính đáng để đệ đơn ly hôn."

 

Tiểu Ngả lắc đầu, "Vô ích thôi."

 

Mỗi lần có người thứ ba xen vào cuộc sống của cô và Quách Đại Ngốc, ban đầu hắn ta sẽ giả bộ nghe lời khi có người đến khuyên can. Nhưng chờ người ta vừa đi, hắn liền trút hết cơn giận lên người cô, thậm chí còn đánh tàn nhẫn hơn trước.

 

Cô vừa nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.

 

"Qua."

 

Niếp Trúc Ảnh có vẻ càng lúc càng táo bạo, cô ấy đi qua đi lại bên cạnh Hạ Thanh Dạ, "Cũng chỉ có Tần Lâm mới có đủ kiên nhẫn mà dày công khuyên nhủ Tiểu Ngả như vậy. Nếu là chị, chị đã sớm kéo cô ấy đi khám thương tích rồi. Một lần, hai lần, tổng cộng lại cũng đủ để khiến cái đồ khốn đó phải ngồi tù một thời gian!"

 

Vương Đống đứng bên cạnh chỉ biết cười khổ, "Niếp tổng à, chuyện này chị đừng lôi tôi vào nhé. Quách Đại Ngốc đó đen lắm, tôi không dám gánh đâu."

 

Hạ Thanh Dạ xoa xoa mặt mình, "Trúc Tử, đừng để cảm xúc chi phối quá. Chị đi xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa không, nếu chị thấy mấy phân cảnh này áp lực quá, thì cứ đưa Nhu Nhu về quay phần mà chị muốn quay trước cũng được."

 

Bộ phim 《Gia bạo》 càng về cuối càng nặng nề. Hạ Thanh Dạ dường như đã hòa làm một với nhân vật Tiểu Ngả, tinh thần sa sút, bị phản bội, chịu áp lực đè nén đến mức không thở nổi. Trong kịch bản, với một người phụ nữ quê mùa như Tiểu Ngả, con đường ly hôn chẳng khác nào rơi vào vực sâu thăm thẳm, một khi ly hôn cô sẽ trở thành đối tượng bị người đời chỉ trỏ, dị nghị.

 

Tiểu Ngả là người nội trợ, toàn bộ cuộc sống đều phụ thuộc vào chồng. Gia đình bên ngoại không ủng hộ chuyện ly hôn, thậm chí còn khuyên cô hãy thông cảm cho Quách Đại Ngốc, một người đàn ông phải vất vả kiếm tiền bên ngoài, làm vợ thì nên nhẫn nhịn nhiều một chút. Tần Lâm xuất hiện, thực sự đã đem đến cho cô một tia ấm áp hiếm hoi. Nhưng trong mắt của người đời, đồng tính luyến ái còn bị xem là thứ đáng sợ hơn cả ly hôn. 

 

Dù Tần Lâm luôn ở bên cạnh cô, nhưng Tiểu Ngả vẫn lờ mờ cảm nhận được rằng, người kia sẽ không mãi mãi ở lại. Một ngày nào đó, sự khác biệt trong quan điểm về ly hôn giữa hai người sẽ trở thành ranh giới không thể vượt qua, mâu thuẫn rồi sẽ càng lúc càng lớn.

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Dạ thể hiện một nhân vật sống trong giằng xé và áp lực nội tâm lớn như vậy. Nhân vật này khác hẳn với kiểu tâm lý vặn vẹo như Hồ Lệ trước kia, càng đào sâu, cô lại càng thấy nặng nề. Những cảm xúc bình thường bị cô chôn giấu nay cứ thế tuôn trào, không cách nào kiểm soát được.

 

Vì vậy, suốt nhiều ngày liền, mỗi khi hai người cùng ở trong phòng, không ai còn cười đùa như trước. Toàn bộ quá trình quay đều mang theo cảm giác ngột ngạt, đầy tâm sự, bầu không khí trở nên kỳ lạ và nặng nề đến mức khó thở.

 

Niếp Trúc Ảnh liếc nhìn màn hình rồi nói, "Dư Lan, em đi đón Nhu Nhu về đây đi, hôm nay chúng ta sẽ quay phân cảnh của Nhu Nhu."

 

Dư Lan nghe xong liền gật đầu, nói vài câu với Hạ Thanh Dạ, sau đó mượn một chiếc xe đi tìm Diêu Vi, rất nhanh cô đã đưa Nhu Nhu quay trở về.

 

Vừa xuống xe, Nhu Nhu  đã lao vút đi như tên bắn, chạy khắp nơi đánh hơi.

 

Dư Lan vừa đỗ xe xong liền nhảy xuống, đuổi theo phía sau, "Nhu Nhu, em đừng chạy lung tung!"

 

Nhu Nhu: "Gâu gâu gâu!"

 

Nghe tiếng Nhu Nhu sủa, Hạ Thanh Dạ liền bước ra khỏi phòng hóa trang. Lúc này, Niếp Trúc Ảnh đã nhanh chân bắt được Nhu Nhu trước, dắt dây đưa nó về phía phòng hóa trang, "Làm phiền trang điểm cho Nhu Nhu giúp tôi nhé."

 

Hạ Thanh Dạ kinh ngạc nhìn cô ấy, "Nhu Nhu cũng cần hóa trang hả? Đồ trang điểm mà bôi bậy lên người nó thì rất dễ gây dị ứng, không thể dùng được đâu."

 

Chuyên viên hóa trang cũng gật đầu, "Chó vốn dễ rụng lông, mấy món đồ trang điểm này tốt nhất là đừng dùng thì hơn."

 

Lúc này, Nhu Nhu đang rúc bên chân Hạ Thanh Dạ, hết cọ lại l**m, còn r*n r* cọ qua cọ lại lên cổ chân cô. Nếu không được v**t v*, nó sẽ tiếp tục rên khe khẽ như đang dỗi.

 

Hạ Thanh Dạ nhìn sang thủ phạm Niếp Trúc Ảnh, liếc một cái rồi nói, "Toàn thân Nhu Nhu lông trắng như tuyết, nếu dùng đồ trang điểm mà lỡ không rửa sạch thì chẳng phải biến thành đủ thứ màu sắc sao? Em thấy cứ dùng bùn đất là ổn nhất, đến lúc rửa thì rửa sạch là xong."

 

Niếp Trúc Ảnh gật đầu đồng ý, "Vậy đi thôi, đi, chúng ta mang Nhu Nhu đi hóa trang bằng bùn đất, lên hình sẽ rất ấn tượng cho xem."

 

Ba người cùng một chú chó bắt đầu đi tìm bùn đất. Nhưng mặt đất lúc này đã khô cứng, đào chỗ nào cũng toàn là đất cứng đóng cục, trên mặt còn có một lớp băng mỏng. Hạ Thanh Dạ bảo Dư Lan chuẩn bị một cái túi to, cả nhóm đập vỡ vài cục đất đông cứng như đá rồi xách về nhà, hòa với nước ấm để trộn thành bùn.

 

Hạ Thanh Dạ dùng tay nhào trộn, hai tay lập tức bị bùn làm dơ bẩn nhem nhuốc, "Trúc Tử, chị định hóa trang cho Nhu Nhu thành cái gì vậy?"

 

Niếp Trúc Ảnh ngồi bên cạnh, vừa chải lông cho Nhu Nhu vừa nói, "Chính là kiểu nhìn qua đã thấy nghèo khổ thảm hại, cả người lấm lem, như thể vừa lăn qua bùn đất vậy, tốt nhất là để lông nó kết lại thành từng búi, rối xù hết lên, dù sao thì càng thảm hại càng tốt."

 

Nhu Nhu ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạ Thanh Dạ, lè lưỡi trông ngố không chịu nổi, như đang cười ngây ngô vậy.

 

Hạ Thanh Dạ nhìn Nhu Nhu, trong lòng có chút không nỡ nhưng cuối cùng vẫn xoa tay, "Nhu Nhu, lại đây nào, chị sẽ hóa trang cho em nhé."

 

Dư Lan đứng bên cạnh cũng không dám nói gì lớn tiếng, "Chị Vi Vi bảo, dạo gần đây Nhu Nhu ở chỗ dì không vui. Vì chị ấy không có thời gian đưa nó ra ngoài chạy nhảy, nên Nhu Nhu cứ ở lỳ trong khách sạn suốt. Cả ngày nó cứ rúc trong góc mà r*n r*, mấy người ở phòng bên còn tưởng là có ma, làm ầm lên trách móc nên họ cũng không biết phải làm sao."

 

Hạ Thanh Dạ vừa xoa đầu nhỏ của Nhu Nhu vừa dịu dàng nói, "Nhu Nhu à, em nghịch ngợm quá rồi đó nha."

 

Nhu Nhu lại lè lưỡi l**m tay Hạ Thanh Dạ, lập tức bị Niếp Trúc Ảnh kéo lại, trách yêu, "Cái này sao mà ăn được chứ, Nhu Nhu! Em cứ nghịch ngợm thế này, mẹ chị chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện gửi em về thôi. Chị thấy quay xong phim thì em cứ theo tụi chị luôn cho rồi, khỏi để người ta ghét bỏ nữa."

 

Dư Lan hăng hái nhận việc, "Chị Niếp, để em chăm Nhu Nhu cho."

 

Hạ Thanh Dạ thuận tay xoa xoa lên người Nhu Nhu vài cái, sau mấy lần v**t v*, chú chó bông tuyết trắng đáng yêu liền biến thành một màu xám xịt, trông như vừa từ xó xỉnh nào nghèo túng chạy ra. Chỉ là những vệt bẩn trên người nó nhìn có vẻ hơi gượng ép, chỗ thì dày, chỗ thì loang lổ, trông rất không đồng đều.

 

Niếp Trúc Ảnh giữ chặt đầu của Nhu Nhu, "Cuối cùng cũng có chút cảm giác rồi! Thanh Thanh, bôi thêm ít bùn lên mặt Nhu Nhu nữa, cả phần đuôi cũng cần đấy, tốt nhất là bôi cho đều tay."

 

Hạ Thanh Dạ vừa mới bôi thêm chút bùn lên mặt, Nhu Nhu đã lè lưỡi ra l**m ngay bên khóe miệng, khiến lớp bùn lem nhem hết cả.

 

Dư Lan khó hiểu hỏi, "Vì sao mình không đổ bùn vào bồn tắm, rồi cho Nhu Nhu vào đó lăn vài vòng luôn nhỉ? Như vậy chẳng phải vừa đều vừa tự nhiên hơn sao?"

 

Hạ Thanh Dạ và Niếp Trúc Ảnh nhìn nhau sững người, "Đúng ha, sao bọn mình không nghĩ ra từ đầu nhỉ?"

 

Thế là Niếp Trúc Ảnh bảo nhân viên chuẩn bị một ít bùn đất, cho vào bồn tắm lớn rồi đổ thêm chút nước ấm. Rất nhanh, lớp băng đông trên bùn được làm tan, bùn được trộn đều thành một hỗn hợp mềm mịn, họ để Nhu Nhu tự bước vào trong đó.

 

Bình thường lúc tắm, Nhu Nhu hay được đưa đến tiệm thú cưng, lâu lâu Niếp Trúc Ảnh mới kéo nó vào bồn tắm lớn để tắm tại nhà. Nhưng lần này vừa thấy bồn tắm đầy bùn, nó lập tức nhảy vào không chút do dự, trong nháy mắt, cả người liền lấm lem bùn đất. Nhu Nhu thích thú lăn lộn vài vòng, cái đuôi ngoe nguẩy liên tục, không lâu sau nó đã hoàn toàn biến thành một con chó lấm lem, ngay cả mắt mũi cũng chẳng nhìn ra nổi hình dạng ban đầu.

 

Hạ Thanh Dạ đứng gần nhất nên bị vấy bùn nhiều nhất. Lúc này, toàn thân cô từ đầu đến chân đều lấm lem, ngay cả tóc cũng dính đầy bùn đất, nhìn thấy Nhu Nhu vẫn đang đùa nghịch trong bồn tắm lớn, cô dặn dò, "Dư Lan, nước bây giờ đã hơi nguội rồi, lát nữa chắc sẽ lạnh hẳn. Để Nhu Nhu lăn thêm hai vòng là được, đừng để nó bị nhiễm lạnh, chị với Trúc Tử đi tắm rửa một chút, lúc nào xong thì báo bọn chị nhé."

 

Chó mà bị nhiễm lạnh thì còn phiền hơn cả người bị cảm.

 

Trên mạng vẫn hay nói, "Làm người không bằng làm chó." nhiều khi nghe cũng chẳng sai.

 

Dư Lan canh nhiệt độ nước trong bồn tắm, đến khi cảm thấy vừa đủ, cô bế Nhu Nhu ra ngoài. Cả người chú chó nhỏ lấm đầy bùn, nước nhỏ tí tách xuống sàn, Nhu Nhu lắc mình mấy cái, bùn đất văng tung tóe khắp nơi.

 

Người Dư Lan thì càng khỏi phải nói, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Cô nhanh chóng lấy máy sấy, vừa sấy khô lông cho Nhu Nhu, vừa tranh thủ chụp vài tấm ảnh tạo hình đặc biệt của nó, rồi gửi luôn vào WeChat cho Hạ Thanh Dạ và Niếp Trúc Ảnh.

 

Nhu Nhu ngồi yên, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, phối với bộ dạng bẩn thỉu, luộm thuộm lúc này, trông nó lại càng đáng thương, khiến người ta nhìn mà không khỏi mềm lòng.

 

Dư Lan vừa chụp hình vừa tán thưởng, "Nhu Nhu nhà mình giỏi thật đấy, đúng chuẩn tạo hình chuẩn bị nổi tiếng luôn, em định debut phải không?"

 

Nhu Nhu l**m mép, "Gâu gâu gâu."

 

Bên này, Hạ Thanh Dạ và Niếp Trúc Ảnh tranh thủ tắm rửa sơ qua, chủ yếu là gội sạch tóc. Sau khi sấy khô nhanh, cả hai mới bắt đầu chuẩn bị quay phân cảnh tiếp theo với Nhu Nhu.

 

Nói đến chuyện quay phim với chó thì Niếp Trúc Ảnh tuyệt đối là người chịu chơi nhất.

 

Từ sau khi Tần Lâm rời đi, Tiểu Ngả lại rơi vào một giai đoạn tinh thần sa sút. Không tránh khỏi chuyện mỗi ngày đều trở thành nơi Quách Đại Ngốc trút giận, hai ngày đánh nhẹ, ba ngày đánh nặng. Lần này, không còn ai chủ động đến bôi thuốc cho cô, tiếng chuông cửa cũng không còn vang lên dồn dập như mưa rào nữa.

 

Tiểu Ngả cứ thế nằm dưới đất, khuôn mặt sưng húp vì bị đánh, cố chấp nhìn về phía cửa. Đôi mắt khó khăn mở ra, trong mơ hồ, cô như nhìn thấy Tần Lâm đá tung cánh cửa xông vào.

 

"Ngả, hắn lại ra tay nữa đúng không? Đứng dậy, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thương tích, kiện hắn, nhất định có thể ly hôn!"

 

"Đứng lên đi, chị đưa em rời khỏi nơi này."

 

Tiểu Ngả choàng tỉnh vì lạnh, khi mở mắt ra, cô phát hiện mình vẫn đang nằm trên sàn nhà lạnh buốt, đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào, tiếng ngáy của Quách Đại Ngốc vẫn vọng ra rõ ràng. Cô ngồi ngây ra một lúc lâu, rồi mới chậm rãi gượng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nó vẫn đóng chặt. Tần Lâm đã đi, thật sự rời khỏi nơi này rồi, tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi, một giấc mơ quá đỗi đẹp đẽ.

 

Hôm nay, Tiểu Ngả quấn khăn choàng kín mặt, lặng lẽ ra chợ mua đồ ăn. Trên đường về, cô vô tình bắt gặp một chú chó đang lục lọi thùng rác tìm đồ ăn, con chó đó lấm lem bẩn thỉu nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngả, nó lập tức vẫy đuôi liên tục, còn lẽo đẽo đi theo cô một đoạn đường.

 

Vì cảnh quay này mà Niếp Trúc Ảnh phải cho NG không biết bao nhiêu lần. NG đến mức Nhu Nhu không thèm diễn nữa, nằm luôn bên cạnh thùng rác, chẳng buồn ngó ngàng gì đến đồ bên trong, đại khái là do ăn no quá rồi, nó chỉ lè lưỡi ra cười ngốc nghếch.

 

"Nhu Nhu, em không thể đi chậm lại chút được sao? Nhất định cứ nhìn thấy Thanh Thanh là lao tới à? Chị muốn em giống như trong kịch bản, chầm chậm bước theo, thong thả một chút, em có hiểu không hả?"

 

Hạ Thanh Dạ đứng bên cạnh nghe mà không nhịn được cười, "Trúc Tử, chị nghĩ Nhu Nhu thông minh quá rồi đó. Nó không hiểu được suy nghĩ phức tạp như chị đâu, hơn nữa nó đã quá quen với em nhìn thấy em là kích động không chịu nổi, làm sao mà đi chậm rãi được."

 

Nhu Nhu lại há miệng cười ngây ngô, "Gâu gâu gâu."

 

Hạ Thanh Dạ xoa đầu Nhu Nhu, "Hay là thế này nhé, quay thêm một cảnh phía trước, cảnh em từng cho Nhu Nhu ăn. Nếu Nhu Nhu nhớ em từng cho ăn thì khi gặp lại mới có lý do để nó mừng rỡ chạy tới, như vậy hai cảnh trước sau sẽ hợp lý hơn."

 

Niếp Trúc Ảnh suy nghĩ một chút, thấy rất hợp lý, "Ừ, làm vậy tự nhiên hơn."

 

Để ghi lại được phản ứng chân thực nhất của Nhu Nhu, cả tổ quay phim gần như luôn phải trong trạng thái sẵn sàng ứng chiến, chỉ cần Niếp Trúc Ảnh hô "quay", mọi người lập tức phối hợp toàn lực để ghi lại từng biểu cảm tự nhiên nhất của chú chó nhỏ này.

 

Thật ra, trong kịch bản gốc hoàn toàn không có nhân vật Nhu Nhu.

 

Hạ Thanh Dạ thấy Niếp Trúc Ảnh mấy ngày nay cứ cắm đầu làm việc không ngừng nghỉ, rốt cuộc nhịn không được nói, "Sao chị lại thêm Nhu Nhu vào kịch bản vậy? Lúc đầu, tiến độ của tụi mình đáng lẽ đã có thể xong trước Tết, giờ vì Nhu Nhu mà nội dung phim thay đổi kha khá, trên mạng đồn đoán cũng nhiều hơn, chị biết không?"

 

Niếp Trúc Ảnh thậm chí không ngẩng đầu, "Kệ họ nói gì thì nói, tiền đầu tư là chị bỏ ra, chi phí cũng là chị trả, họ lấy tư cách gì mà ý kiến nhiều như vậy."

 

Hạ Thanh Dạ nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười, biết tính Trúc Tử là thế, xưa nay không bao giờ để tâm mấy lời của cộng đồng mạng, cái kiểu 'nhà giàu tùy hứng' đúng là không bao giờ thay đổi, "Trước đây, em thấy kịch bản này vốn đã ổn rồi, có điều phần chuyển biến tâm lý của Tiểu Ngả hơi gượng ép. Lúc Tần Lâm còn ở bên cạnh, cô ấy vẫn khuyên Tiểu Ngả ly hôn, nhưng khuyên mãi cũng không có tác dụng gì rõ rệt. Sau khi Tần Lâm đi, Tiểu Ngả vẫn như cũ, như thể thời gian mà Tần Lâm đồng hành bên cô ấy chẳng để lại chút ảnh hưởng nào cả. Hiện giờ Nhu Nhu đã xuất hiện rồi lại biến mất, em nghĩ đó mới chính là giọt nước tràn ly, là cọng rơm cuối cùng đè sập tinh thần của Tiểu Ngả."

 

Niếp Trúc Ảnh gập kịch bản lại, hơi phiền muộn liếc nhìn Hạ Thanh Dạ, "Thanh Thanh nhà ta thông minh quá rồi, biết làm sao bây giờ?"

 

Hạ Thanh Dạ còn tưởng mình làm phiền cô ấy, dở khóc dở cười, "Tranh thủ quay xong sớm một chút đi, như vậy Tết năm nay chúng ta còn có thể cùng chú dì hoặc cùng mấy đứa nhỏ ở Viện Phúc Lợi đón năm mới. Viện trưởng trước đó có gọi điện cho em, nói Hugo đã được anh em Phương Mộc, Phương Hồng nhận nuôi rồi, chuyện đó chắc chị biết rồi chứ?"

 

Nói đến Viện Phúc Lợi và lũ trẻ.

 

Niếp Trúc Ảnh không khỏi nhớ đến một chuyện đau lòng khác. Tông Thông bị tử hình, chỉ một năm sau cha của anh ta cũng qua đời, cô con gái của hắn giờ thành trẻ mồ côi, hiện vẫn đang sống trong viện cô nhi.

 

"Trúc Tử?"

 

"Hửm?"

 

"Chị đang nghĩ gì mà xuất thần vậy? Em thật không ngờ, chỉ là tiện đường đưa Phương Hồng đến thăm Viện Phúc Lợi một chuyến, thế mà cô ấy lại quyết tâm nhận nuôi Hugo. Cặp anh em này rốt cuộc đang nghĩ gì thế không biết?"

 

Niếp Trúc Ảnh đáp hờ hững, "Muốn có con nhưng lại không muốn tự mình sinh, hoặc là thấy bản thân cả đời này sẽ chẳng kết hôn. Nếu không thì cũng giống như bọn mình, nhận nuôi một đứa nhỏ. Có lúc, quyết định nhận con nuôi chỉ là một khoảnh khắc bốc đồng, nhưng để thật sự nuôi nấng được một đứa trẻ khôn lớn thì cần một sự quyết tâm và trách nhiệm. Phương Hồng cũng còn khá ổn, chắc không phải là đùa chơi đâu."

 

Hạ Thanh Dạ có chút trầm ngâm gật đầu, "Mong là vậy."

 

Tiểu Ngả lén mang con chó hoang về nhà, giấu ở ban công, nhưng vì Nhu Nhu quá to, chẳng mấy chốc đã bị Quách Đại Ngốc phát hiện. Hai vợ chồng lại vì chuyện con chó mà cãi nhau, Quách Đại Ngốc không vừa ý liền động tay, đánh Tiểu Ngả ngã xuống đất. Kết quả, Nhu Nhu liền quay sang gầm gừ với Vương Đống.

 

"Mẹ ơi!"

 

"Cắt!"

 

Nếu Vương Đống không cảm giác được có luồng gió phả sau lưng mà né kịp thì e là đã bị cắn trúng rồi. Anh ta vô thức sờ lên cánh tay, nơi từng bị Nhu Nhu cắn trước đó vẫn hơi nhức nhối, "Niếp tổng  à, tôi thấy con chó nhà chị hình như vẫn còn thù tôi đấy, nó không định cắn tôi thêm phát nữa đấy chứ?"

 

Các nhân viên bên cạnh bật cười, "Anh Vương này, nếu anh không bắt nạt Tiểu Ngả thì Nhu Nhu chắc chắn sẽ không cắn anh đâu."

 

Câu này làm Vương Đống khó xử, vai diễn của anh ta từ đầu đến cuối chỉ toàn đánh người.

 

Nhu Nhu chạy đến bên Hạ Thanh Dạ, nhiệt tình l**m lên mặt cô. Sau đó, nó ngồi cạnh, dáng vẻ như một vệ sĩ chính hiệu, mỗi khi Vương Đống bước gần lại, Nhu Nhu liền đứng bật dậy, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp, thân thể căng lên, sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào.

 

Hạ Thanh Dạ đứng dậy, ôm lấy Nhu Nhu, nhẹ nhàng v**t v* bộ lông mềm mượt của nó, "Nhu Nhu nhà chúng ta ngoan quá, biết bảo vệ chị."

 

Nhu Nhu được khen liền ưỡn lưng lên một cái, rồi lập tức thả lỏng, nép vào lòng cô như đang làm nũng.

 

Niếp Trúc Ảnh đột nhiên nhớ lại một cảnh quay trước đó, "Phó đạo, hay là chúng ta cắt cảnh quay ngoài ý muốn lần trước rồi ghép vào đoạn sau này đi, như vậy thì mạch phim sẽ hợp lý và cảm xúc hơn."

 

Nhà có thêm một chú chó, chú chó ấy che chở cho Tiểu Ngả.

 

Mỗi lần Quách Đại Ngốc định ra tay đánh Tiểu Ngả, con chó lại lao lên chắn trước, thậm chí từng cắn hắn một cái. Dần dà, Quách Đại Ngốc cảm thấy khó chịu vì địa vị của mình trong nhà bị một con chó làm lung lay, trong lòng càng ngày càng oán hận. Hắn thừa lúc Tiểu Ngả ngủ say, lén mua thuốc mê về làm con chó ngất đi, cuối cùng đem bán nó cho một lò giết mổ chó.

 

Vậy là, đứa trẻ, Tần Lâm, rồi đến con chó, từng thứ một, từng người một, cuối cùng đều trở thành giọt nước tràn ly, khiến Tiểu Ngả hoàn toàn sụp đổ.

 

Phó đạo diễn sau khi nghe Niếp Trúc Ảnh phân tích thì gật đầu đồng tình, "Nghe Niếp tổng nói vậy, cách sắp xếp này cũng hợp lý lắm."

 

"Không có vấn đề gì chứ?"

 

"Không, không, hoàn toàn ổn cả."

 

Niếp Trúc Ảnh liền lục lại đoạn phim quay trước đó, đúng cái cảnh Nhu Nhu bất ngờ lao vào khung hình, cắn Vương Đống một cái. Cô ấy thầm nghĩ, nếu xử lý kỹ đoạn này, đợi đến lúc bộ phim chính thức công chiếu, Nhu Nhu có khi lại được gột rửa tiếng oan, lấy lại thiện cảm từ khán giả.

 

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, chớp mắt đã sang tháng hai.

 

Nhu Nhu được phân công làm "chân chạy vặt", Niếp Trúc Ảnh còn phát cho nó một phong bao lì xì, gọi là tiền thưởng động viên. Cô ấy đặt bao lì xì vào chiếc giỏ mà Tiểu Ngả thường dùng để mua đồ ăn, để Nhu Nhu ngậm lấy, rồi chụp một bức ảnh đăng lên Weibo.

 

Niếp Trúc Ảnh: Nhu Nhu ơi, 'đi làm' có vui không?【ảnh】

 

Tôi là một em dễ thương mới vào fandom: Aaaa không chịu được nữa, đây chẳng phải là Nhu Nhu sao! Dễ thương xỉu luôn á, nhìn nó mà tôi cũng muốn rước một em Samoyed về nhà rồi đó!

 

Chân tướng chỉ có một: Từ sau vụ ồn ào lần trước của Nhu Nhu, tôi cứ tưởng Niếp tổng định cho nó ở ẩn luôn chứ, không ngờ vẫn được gặp lại em ấy, nhìn cái mặt cười tươi tắn thế kia, tự nhiên thấy tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

 

Fan nhà Trúc Tử: Một thiên thần như Nhu Nhu sao mà đi cắn người được chứ? Ai nói bậy đó!

 

Fan nhà Hạ Hạ: 'Đi làm' gì chứ? Rõ ràng là phong bao lì xì mà, không lẽ Niếp tổng thật sự bắt Nhu Nhu đi chợ mua đồ ăn sao trời?

 

Bình luận chuyên sâu: Trong đoàn phim, 'đi làm' có hai nghĩa. Một là chân chạy vặt bình thường, hai là... ờ thì... nếu đặt trong bối cảnh kịch bản thì gọi là đi làm thật. Nhìn cái giỏ đựng bao lì xì, tự nhiên tôi thấy có gì đó hơi bí ẩn.

 

Yêu mà không được là hèn nhát: Sốc nha, comment ở trên nghe có lý quá mà tôi chẳng biết phải phản bác làm sao luôn.

 

Người tò mò: Ơ, Niếp tổng mang cả Nhu Nhu đến phim trường, chẳng lẽ là cho Nhu Nhu đóng phim luôn à?

 

...

 

Cộng đồng mạng vẫn còn đang ráo riết truy tìm chân tướng, phần diễn của Nhu Nhu thì xem như đã kết thúc hoàn toàn và Tết Nguyên Đán cũng chỉ còn cách vài ngày nữa thôi.

 

Hạ Thanh Dạ thấy ngày nào Niếp Trúc Ảnh cũng thức khuya tăng ca, hôm nay bèn ngồi xuống cạnh cô ấy, "Trúc Tử à, tiến độ như vậy thì e là không kịp đâu. Hay là tụi mình đón Tết luôn ở đây đi, đến hôm đó bảo mọi người mua thêm ít vỏ bánh sủi cảo về, em làm sủi cảo cho mọi người ăn."

 

Niếp Trúc Ảnh không nhịn được mà ngáp một cái, "Là do chị không suy tính kỹ càng, làm mọi người đến cả Tết cũng không về nhà được."

 

Hạ Thanh Dạ vòng tay ôm lấy cổ cô ấy, "Không sao mà, em tin mọi người đều sẽ hiểu cho chị thôi. Anh của em bây giờ đã có Lộ Toa rồi, đến mức coi cả Giáng Sinh là Tết luôn mà. Tết này có Lộ Toa bên cạnh anh ấy là đủ, có thêm em hay không cũng chẳng sao cả, trái lại chị mới là người em muốn ở cạnh." Cô nghĩ nghĩ, "Còn dì nữa, để dì ở mãi trong khách sạn cũng không ổn, lâu như vậy chắc dì cũng bớt giận rồi nhỉ? Bảo Diêu Vi đưa dì về đây, đến Tết mình tổ chức tiệc lửa trại đi, mỗi người diễn một tiết mục, chắc còn náo nhiệt hơn cả chương trình Xuân Vãn ấy chứ."

 

Niếp Trúc Ảnh lắc đầu, "Mẹ của chị ấy mà, không thể dỗ được đâu, càng dỗ, bà lại càng thấy mình bị ấm ức. Chị thấy cứ tiếp tục quay phim đi, mấy hôm nữa đừng liên lạc gì cả, đợi sát Tết, kiểu gì bà ấy cũng sốt ruột mà tự tìm đến thôi."

 

Hạ Thanh Dạ đưa tay gõ nhẹ vào trán cô ấy, "Chị đó, đúng là đầy mưu mô, dì mà biết chắc tức chết mất!"

 

Niếp Trúc Ảnh cười sửa lời, "Không phải mưu mô, cái này gọi là 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'. Phải làm cho bà ấy thấy thương tụi mình, mềm lòng rồi thì tự khắc sẽ chấp nhận chúng ta thôi."

 

...

 

Phân cảnh của Nhu Nhu đã kết thúc, còn cảnh quay của Hạ Thanh Dạ cũng sắp đi đến hồi kết.

 

Quách Đại Ngốc đem con chó bán cho lò mổ, lúc Tiểu Ngả đi ngang qua, cô trông thấy một bộ da trắng, vấy máu, bị lột nát bươm và treo lủng lẳng ngay trước cửa tiệm bán thịt chó. Cô đứng chết trân ở đó rất lâu, lâu đến mức ông chủ tiệm phải ra đuổi cô đi.

 

Kể từ đó, sau mỗi lần bị đánh, Tiểu Ngả đều làm một việc: cô quấn kín người lại, rồi đến bệnh viện khám vết thương.

 

Một lần, hai lần, ba lần...

 

Việc một bệnh nhân thường xuyên xuất hiện như vậy đã thu hút sự chú ý của giám đốc bệnh viện. Ông đích thân hỏi han tình hình, rồi chủ động liên hệ với ban quản lý khu dân cư nơi cô sống. Chủ tịch ban cư ủy là một phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi, luôn tích cực cổ vũ tư tưởng bình đẳng giới, ngoài việc thường xuyên trò chuyện với Tiểu Ngả, bà còn hay rủ cô đến chơi ở văn phòng cư ủy. Nhưng khi chuyện bị Quách Đại Ngốc phát hiện, Tiểu Ngả liền phải hứng chịu những trận đòn còn dữ dội hơn trước.

 

Vị chủ tịch cư ủy luôn khuyến khích Tiểu Ngả giành lấy sự độc lập cho bản thân, cách nghĩ này gần như giống hệt với những điều mà Tần Lâm từng nói với cô. Sau đó, Tiểu Ngả đã nộp những bằng chứng đó lên tòa án địa phương và đệ đơn ly hôn.

 

Sự việc gây xôn xao dư luận ở địa phương, lời đồn cũng lan truyền khắp nơi. Nhưng cuối cùng, Tiểu Ngả vẫn giành lại được tự do cho mình, vị chủ tịch cư ủy còn tìm ra được bằng chứng cô từng bị đánh đến mức sảy thai vài năm trước và nộp cho tòa án.

 

Sau khi ly hôn, Tiểu Ngả trở về nhà mẹ đẻ, nhưng lại bị gia đình đuổi đi, người trong thôn đều bàn ra tán vào, chỉ trỏ sau lưng cô.

 

Cô rời khỏi quê hương, lang bạt đến một thị trấn nhỏ nơi Tần Lâm sinh sống, rồi tìm đại một công việc để bắt đầu lại từ đầu, chậm rãi từng chút một.

 

Nhiều năm sau, trong một lần đến bệnh viện địa phương, Tiểu Ngả tình cờ nhìn thấy một bức ảnh vinh danh các bác sĩ có cống hiến xuất sắc, trong đó, cô bất ngờ phát hiện có một tấm là của Tần Lâm. Lúc ấy cô mới biết được Tần Lâm đã từng đến châu Phi, trong một lần cứu chữa cho một đứa trẻ, cô ấy không may nhiễm phải một loại virus lạ và đã qua đời nơi đất khách quê người.

 

Tiểu Ngả đứng lặng nhìn tấm ảnh ấy, đôi mắt dần dần mờ đi, nước mắt chẳng thể nào kiềm chế được, lặng lẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt...

 

"Qua."

 

Niếp Trúc Ảnh bước lại, đưa cho Hạ Thanh Dạ một chiếc khăn tay, "Thanh Thanh, em diễn làm chị thấy đau lòng thật sự."

 

Ban đầu Hạ Thanh Dạ vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc bi thương, bị Niếp Trúc Ảnh chọc một câu thì bật cười, "Lúc lĩnh tiền lương, chị có tự phát cho mình đấy?"

 

Niếp Trúc Ảnh không nhịn được bĩu môi, "Có chứ, tiền lương là bắt buộc mà, đạo diễn Tuân bảo đây là luật đó."

 

Hạ Thanh Dạ gật đầu, "Tại sao lại không để Tần Lâm trở về? Hai người đó sống cùng nhau thì không tốt sao? Em thấy Tiểu Ngả thật tội nghiệp, sáng nay lúc đọc kịch bản, em thấy cô ấy cũng xứng đáng được hạnh phúc. Giờ diễn xong rồi, lại càng thấy cuộc đời cô ấy như bị số phận trêu ngươi vậy."

 

Niếp Trúc Ảnh nghĩ nghĩ, mặt đầy nghiêm túc, "Chắc bởi vì bi kịch mới khiến người ta nhớ mãi mối tình này. Ở thời đại đó, cho dù Tần Lâm có quay trở về thì giữa cô ấy và Tiểu Ngả cũng chưa chắc có thể đi đến cuối cùng. Tư tưởng của hai người cách biệt rất xa, đó cũng là một phần lý do khiến Tần Lâm tức giận rời đi. Tần Lâm hy vọng người cô ấy yêu có thể một ngày nào đó trở nên độc lập, tự mình cố gắng vươn lên, chứ không phải chỉ dựa vào danh nghĩa hôn nhân, em nghĩ Tiểu Ngả cuối cùng đã làm được điều đó, cho nên chị cảm thấy đây là một cái kết đẹp."

 

Hạ Thanh Dạ thở dài từng hơi, trong lòng vẫn còn cảm thấy xót xa, rõ ràng chỉ là một cảnh diễn mà thôi.

 

Niếp Trúc Ảnh dang tay ra, "Đến đây, cho chị ôm một cái."

 

Những người trong đoàn phim không lấy gì làm lạ nữa, từ sau khi có người giải thích mối quan hệ giữa Hạ Thanh Dạ và Niếp Trúc Ảnh, mọi người đều đã quá quen với cảnh hai người nắm tay hay ôm nhau rồi, hoàn toàn miễn dịch.

 

Hạ Thanh Dạ khẽ tựa vào lòng Niếp Trúc Ảnh, liền nghe thấy đối phương khẽ nói bên tai, "Chị không phải Tần Lâm và em cũng không phải Tiểu Ngả. Thanh Thanh, diễn xong rồi nên buông xuống thôi, kết cục của chúng ta không giống họ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.