Niếp Trúc Ảnh giận đến đỏ mặt, "Trong lòng em, chị chỉ đáng giá bằng mấy con số đó thôi sao?"
Hạ Thanh Dạ chột dạ, tránh đi ánh mắt truy hỏi của Trúc Ảnh, do dự nói, "Dì đưa ra mức giá thật sự quá hấp dẫn, người bình thường mà thấy tấm chi phiếu đó chắc chắn khó mà cưỡng lại được..."
Niếp Trúc Ảnh tức đến mức xông đến bóp nhẹ cổ Hạ Thanh Dạ, giận dữ quát, "Em dám, nếu em dám điền vào đó, chị sẽ đưa em đến nơi không ai có thể tìm được, nhốt em ở đó cả đời, để xem em còn dám viết gì nữa không!"
Vừa nói, cô ấy vừa dùng đầu gối đè lên người Hạ Thanh Dạ, vừa lục túi vải của cô, tìm bên này chưa xong lại qua bên kia tiếp tục tìm.
Hạ Thanh Dạ nhìn dáng vẻ Trúc Tử lo lắng đến mức bối rối, không nhịn được bật cười khúc khích.
Niếp Trúc Ảnh trừng cô, giọng khô khốc, "Em còn cười được hả, tấm chi phiếu đó em giấu ở đâu rồi? Mau giao ra đây, giờ chị còn có thể tha thứ. Nếu để chị phải tự mình tìm ra thì đừng trách chị không khách sáo!"
Hạ Thanh Dạ thoải mái ngả người xuống sofa, trông chẳng có chút phòng bị nào, cười tủm tỉm nhìn cô ấy, "Vậy chị tính không khách sáo với em kiểu gì? Giam em lại à? Hay định bê nguyên đống tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết ra áp dụng lên em, hửm?"
Niếp Trúc Ảnh chớp mắt lia lịa, rõ ràng chột dạ, lảng mắt đi chỗ khác, giọng cũng lí nhí hơn hẳn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-hau-nay-co-chut-phien/2902573/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.