🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi biết Hạ Thanh Dạ mang thai, Niếp Trúc Ảnh vui mừng đến nỗi không rời mắt khỏi cô, còn mẹ Niếp cũng tràn đầy hạnh phúc, chú ý chăm sóc Hạ Thanh Dạ từng chút một. Bà còn vui vẻ gọi điện về cho ba Niếp ở nước ngoài, như thể đang khoe chiến thắng vẻ vang trong một trận đánh quan trọng.

 

Niếp Trúc Ảnh hứng khởi như một đứa trẻ, thường xuyên muốn sờ bụng Hạ Thanh Dạ, ngốc nghếch nghiêng tai dán vào bụng, chào hỏi đứa bé trong bụng, "Bảo bối, mommy là mommy của con nè."

 

Hạ Thanh Dạ cũng rất hạnh phúc, để cho Trúc Ảnh thoải mái lặp đi lặp lại những hành động yêu thương ấy, mấy ngày qua cô cảm giác như mình đang nằm mơ, trong vài năm qua, hai người luôn bận rộn vì chuyện con cái, cô trải qua đủ loại cung bậc cảm xúc, vừa hy vọng, vừa thất vọng, hơn nữa còn mệt mỏi vì công việc, cơ thể kiệt quệ.

 

Thậm chí cô đã từng muốn buông tay, tự hỏi phải chờ đợi bao lâu, liệu có được hay không, tất cả đều xem như là ý trời. Nếu không thành, cô dự định sẽ đi nhận nuôi một đứa bé ở Viện Phúc Lợi, trở thành một gia đình ba người hạnh phúc.

 

Niếp Trúc Ảnh sau vài phút ôm eo Hạ Thanh Dạ, "Bảo bảo, hai mẹ chờ đợi suốt ba năm mới có con, giờ cuối cùng cũng đợi được rồi, mommy thật sự yêu con lắm."

 

Hạ Thanh Dạ bị đối phương ôm chặt vào bụng, nhăn mặt, đẩy ra một chút, đầy vẻ ghét bỏ, "Này, trời ơi, chị ôm em như vậy không thấy nóng hả, vừa mang thai thôi, chị nói những lời này, bảo bảo nghe cũng hiểu được đâu."

 

Niếp Trúc Ảnh giả vờ dựa vào người Hạ Thanh Dạ, càng bị đối phương đẩy thì càng bám chặt hơn, "Chị mặc kệ,đứa nhỏ này có một nửa huyết mạch của chị, Thanh Thanh, em muốn chiếm hết một mình hả, không có cửa đâu." Cô ấy còn đưa tay chạm nhẹ vào bụng Hạ Thanh Dạ, "Có phải không, bảo bảo?"

 

Mẹ Niếp vừa mới nói chuyện điện thoại xong, vừa nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh dựa hẳn hơn nửa cơ thể vào trên người Hạ Thanh Dạ, lập tức tiến lên kéo cô ấy ra, "Con đó, lớn như vậy mà cứ áp vào Thanh Dạ thế này, lỡ mà ảnh hưởng tới cháu ngoan của mẹ thì sao, mẹ định đăng ký khóa học của chuyên gia dinh dưỡng trên mạng, bồi dưỡng cơ thể Thanh Dạ cho tốt một chút."

 

Hạ Thanh Dạ vừa nghe, sợ đến mức vội vàng lắc đầu, "Mẹ, thân thể của con rất tốt, mấy ngày trước bác sĩ cũng nói vậy, con vẫn đang duy trì trạng thái rất tốt, trước đó hai đứa con đã điều dưỡng cơ thể trong một khoảng thời gian, nên bây giờ không cần nữa."

 

Sau khi nói xong, Hạ Thanh Dạ nháy mắt với Niếp Trúc Ảnh.

 

Niếp Trúc Ảnh cười khẽ, một tay sờ nhẹ vào bụng Hạ Thanh Dạ, được cô gật đầu đồng ý mới mở miệng nói, "Đúng rồi, trước đây con đã mời một vị chuyên gia dinh dưỡng, người này đã giúp con và Thanh Thanh điều hòa cơ thể, ngay cả bác sĩ cũng khen thể chất của tụi con rất tuyệt. Mẹ đừng tốn công đi học mấy thứ kia, hiện nay nhiều khóa học chỉ mang danh thôi, phần lớn bằng cấp dinh dưỡng cao cấp đều là giả, bây giờ mua một văn bằng vài trăm là xong."

 

Mẹ Niếp nghe xong, không khỏi nghi ngờ, "Không phải đâu, giả, nếu là giả thì sao vẫn có nhiều người đi học như vậy?"

 

Niếp Trúc Ảnh ôm mẹ Niếp đi về phía bếp, vừa đi vừa nói, "Mẹ, con nghĩ mẹ chưa hiểu, các khóa học trên mạng nhiều khi chỉ là bề ngoài thôi, thật giả lẫn lộn, tất nhiên cũng có vài khóa là thật, nhưng nếu mẹ đi đăng ký, xui xẻo gặp phải đồ giả thì sao? Yên tâm, mẹ đừng lo, khi cần con sẽ mời lại vị chuyên gia dinh dưỡng cao cấp trước đó, bây giờ mẹ chỉ cần tập trung chăm sóc cho Thanh Thanh thôi."

 

Hạ Thanh Dạ đứng nhìn hai mẹ con trò chuyện, thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm.

 

Trong ba năm nay, hai người liên tục điều chỉnh tình trạng cơ thể, bởi vì mang thai cần giữ trạng thái tốt nhất, cũng không biết Niếp Trúc Ảnh đã tìm đâu ra một vị chuyên gia dinh dưỡng ma quỷ, nhưng bất cứ điều gì hắn nói, hai người đều tuân theo, bao gồm cả việc uống các loại ngũ cốc, hoa quả hay những món mà Hạ Thanh Dạ vốn không thích. Quan trọng nhất là vị chuyên gia này đề cao nguyên tắc ít dùng gia vị, cô vốn quen ăn có gia vị, giờ đột nhiên phải kiêng cử, còn phải ăn những món không hương vị, thật sự khiến cô cảm thấy như mất mạng nhỏ.

 

Nếu chỉ vài ngày, một tháng, hay thậm chí ba tháng, cô còn có thể chịu được.

 

Nhưng đây là ba năm liên tục.

 

Hạ Thanh Dạ trở về phòng, đứng trước gương trong toilet nhìn lại bụng mình, vẫn phẳng, hoàn toàn không thấy dấu hiệu mang thai. Cô quan sát kỹ, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay sờ nhẹ vào bụng, rồi ngây ngô cười, "Con yêu."

 

Có một đứa con, liền có thể gắn kết tình cảm của cả gia đình.

 

Những lời này hoàn toàn không giả, từ khi cô chứng kiến anh trai và Lộ Toa sống hạnh phúc, bao gồm cả chuyện chăm con, cô nhận ra toàn bộ bầu không khí gia đình đều thay đổi khác hẳn. Ba mẹ Niếp cùng mọi người sinh hoạt dưới một mái nhà, vì mỗi ngày đều ở bên nhau nên cả nhà ăn uống, sinh hoạt đều hòa thuận, không tranh cãi gì.

 

Cô thử tưởng tượng một ngày nào đó cô và Trúc Tử có thể sinh ra một đứa con, ba Niếp gật đầu đồng ý chuyện kết hôn của hai người, thỉnh thoảng còn đưa sẽ cùng các cô và con đi chơi ở khu vui chơi, cả ba thế hệ cùng trải qua những khoảnh khắc ấm áp bên nhau.

 

Cuối cùng không còn gì phải so đo, mọi thứ khiến người ta yên tâm.

 

Niếp Trúc Ảnh thấy cô đứng ngẩn người trước gương, bỗng từ phía sau ôm lấy, "Nghĩ gì thế, mẹ gọi em ra ngoài ăn cơm chiều, em không nghe thấy à?"

 

Hạ Thanh Dạ giật mình, nhận ra là Niếp Trúc Ảnh, liền miễn cưỡng tựa vào trong lòng cô ấy, "Trúc Tử, chị véo em một cái đi."

 

Niếp Trúc Ảnh tưởng mình nghe lầm, cười ngây ngô, "Thanh Thanh, em làm sao vậy, vô duyên vô cớ lại bảo chị véo em làm gì?"

 

Hạ Thanh Dạ buồn bã nói, "Véo em một cái đi, xem có đau không. Em sợ bác sĩ kiểm tra nhầm, lỡ như có chuyện không vui thì sao, em sợ..."

 

Niếp Trúc Ảnh ôm chặt cô, "Thanh Thanh, thật mà, đừng lo lắng."

 

Hạ Thanh Dạ lúc này mới bớt được chút lo âu, cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Niếp Trúc Ảnh rầu rĩ nói, "Chờ tới tháng sau, chúng ta có thể đi xem bảo bảo là con trai hay con gái rồi."

 

Hạ Thanh Dạ thuận miệng liền nói, "Con gái."

 

Niếp Trúc Ảnh cúi đầu mỉm cười, "Cũng đúng, gien của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ là cô bé xinh đẹp, công chúa đẹp nhất thế giới, sinh ra ngay trong nhà chúng ta."

 

Hạ Thanh Dạ bật cười trước sự ái kỷ vô địch thiên hạ của vợ mình, "Còn đẹp nhất thế giới đẹp nữa chứ, mệt chị quá rồi đó, Trúc Tử, chị có thể khiêm tốn một chút được không?"

 

Mẹ Niếp đứng ngoài cửa đợi nửa ngày, cuối cùng nhịn không được gõ cửa, "Trúc Ảnh, Thanh Dạ, ra ngoài ăn cơm chiều."

 

Hai người lúc này mới chậm chạp đi ra bàn ăn.

 

Kết quả ngày hôm sau, bác sĩ ở bệnh viện gọi điện cho Niếp Trúc Ảnh, khi đó cô ấy đang trong phòng làm việc, vội cầm điện thoại lên, liền nghe bác sĩ nói cần đưa Hạ Thanh Dạ trở lại bệnh viện để kiểm tra lần nữa, trái tim Niếp Trúc Ảnh lập tức lỡ nhịp.

 

"Nhầm? Nhầm cái gì ?"

 

"Niếp tiểu thư, phải chờ Hạ tiểu thư đến mới biết chắc chắn được, xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng vì an toàn, vẫn nên đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra lại lần nữa, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

 

Niếp Trúc Ảnh lập tức ngắt cuộc gọi, cô ấy siết chặt điện thoại, vội vàng đi ra ngoài, "Diêu Vi, bỏ hết mọi việc sang một bên, đi tìm vài bác sĩ sản khoa giỏi nhất, tốt nhất là mang theo cả đội của họ, đồng thời chuẩn bị một số thiết bị siêu âm hiện đại nhất, càng nhanh càng tốt!"

 

Diêu Vi nhìn sắc mặt không tốt của cô ấy, không dám nói thêm gì, lập tức đi liên hệ.

 

Nửa ngày sau, các bác sĩ sản khoa giỏi nhất được mời đến phòng làm việc, Niếp Trúc Ảnh trực tiếp đến gặp, bàn bạc xong mọi việc. Sau đó, Niếp Trúc Ảnh tiến hành một cuộc kiểm tra chi tiết, đồng thời thuyết phục Hạ Thanh Dạ và mẹ Niếp hợp tác."

 

Mẹ Niếp khó hiểu hỏi Niếp Trúc Ảnh, "Không phải vừa mới kiểm tra xong sao? Sao lại phải kiểm tra nữa, không phải là..."

 

Niếp Trúc Ảnh lập tức ngắt lời, "Mẹ, đây là đoàn kiểm tra chuyên môn mà con chuẩn bị cho Thanh Thanh, theo kế hoạch thì sẽ theo dõi cho đến khi Thanh Thanh sinh con. Mẹ yên tâm, hôm nay chỉ là bước đầu nắm số liệu về cơ thể của em ấy, còn việc phát triển của đứa bé sẽ được theo dõi chi tiết sau."

 

Mẹ Niếp nghe vậy liền bị thuyết phục, "À, vậy cũng tiện một chút, còn phải xem Thanh Dạ có muốn đến bệnh viện hay không."

 

Hạ Thanh Dạ có chút lo lắng không yên, nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh tiếp nhận tất cả.

 

Các bác sĩ nhìn vào kết quả siêu âm, giật mình mở miệng, "Đưa cho tôi xem danh sách kiểm tra trước đây của hai người."

 

Niếp Trúc Ảnh lập tức kiểm tra, nhưng cô ấy vẫn không hoàn toàn tin tưởng các bác sĩ trước mắt, cảm thấy thật sự không đáng tin.

 

Hạ Thanh Dạ đang định ngồi dậy, lập tức sản khoa lập tức nhắc nhở, "Đừng nhúc nhích, tôi thấy hình như có hai đứa bé đang cựa quậy."

 

Hai người mẹ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt đầy ngạc nhiên, Niếp Trúc Ảnh nuốt nước bọt, hỏi, "Bác sĩ Mộc vừa nói gì cơ?"

 

Hạ Thanh Dạ cũng hoảng hốt, tim đập nhanh.

 

Bác sĩ sản khoa bình thản chỉ vào màn hình, "Đây là một đứa, đây là đứa còn lại, cho nên có thể nói cô gái này mang thai đôi, báo cáo chẩn đoán trước đây đã sai, thật sơ suất quá."

 

Niếp Trúc Ảnh như rơi cả tim xuống đất, cuối cùng hiểu rõ ý nghĩa thật sự của cuộc gọi trước đó, cô ấy kinh ngạc đến mức suýt nhảy dựng lên, "Thanh Thanh, em  nghe thấy không, là thai đôi đó!"

 

Đầu óc Hạ Thanh Dạ hoàn toàn trống rỗng, đến khi phản ứng lại cô đã được đỡ ngồi trên sofa. Bác sĩ Mộc chỉ nhắc vài điều cơ bản hằng ngày rồi rời đi.

 

Tất cả máy móc và thiết bị đều được cất giữ tại một phòng trống ở lầu một.

 

Khi Hạ Thanh Dạ lấy lại tinh thần, cô liền cảm thấy không đúng, "Chị nói thật cho em biết đi, chị đã làm ba lần thực nghiệm, lấy tế bào ba lần, sao lại có thể mang thai đôi được, Trúc Tử, chị không lừa em đúng không?"

 

Niếp Trúc Ảnh lắc đầu thẳng thắn, "Chị không lừa em đâu, chỉ là lúc trước để phòng trường hợp bất trắc, chị đã nhắc bác sĩ cẩn thận, không bỏ sót tế bào nào, cho nên mới có kết quả này — Thanh Thanh, đây là điều tốt, chứng tỏ chúng ta thành công rồi."

 

Mẹ Niếp vui mừng đi tới đi lui trong phòng, "Thật sự là song hỷ lâm môn, mẹ phải báo chuyện này cho ba của hai đứa biết."

 

Cả người Hạ Thanh Dạ lâng lâng trong hạnh phúc, mang thai đôi, ông trời thật sự đã ban cho cô hai bảo bảo.

 

Chỉ mới được vài tháng, trong chớp mắt thời tiết đã từ nóng bức chuyển sang thu mùa mát mẻ, rồi dần trở lạnh. Bụng Hạ Thanh Dạ cũng bắt đầu có phản ứng, phình to rất nhanh, chỉ mới bốn tháng, cơ thể cô trông như người mang thai bảy tháng. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của mẹ Niếp, Hạ Thanh Dạ tăng hơn hai mươi cân, cằm cũng thành hai cằm, toàn thân tròn trịa, trông giống như một chú chim cánh cụt.

 

Mùa đông năm đó, Niếp Trúc Ảnh mua cho Hạ Thanh Dạ toàn bộ quần áo giữ ấm, quấn kín người, trông cô như một cái bánh chưng đáng yêu, hoàn toàn biến thành dáng vẻ phúc hậu, tròn trịa.

 

"Mạn Hi với Tiểu Tề nói muốn chị đưa em ra ngoài tụ tập, nhưng chị từ chối rồi." Niếp Trúc Ảnh hai tay chống trên sofa, lỗ tai áp sát vào bụng Hạ Thanh Dạ, cũng không biết cô ấy nghe cái gì.

 

Hạ Thanh Dạ một mình chiếm trọn sofa, xoay người ngồi cho thoải mái, vì đã chán ngấy việc chỉ quanh quẩn ở nhà suốt thời gian qua, "Từ chối làm gì chứ, em đã lâu rồi không ra ngoài gặp bạn bè, chẳng lẽ chị còn muốn cấm em tụ tập với bạn bè sao?"

 

Niếp Trúc Ảnh khẽ di chuyển lỗ tai, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu giải thích, "Gần đây thời tiết bên ngoài không tốt, có tuyết, có mưa, Mạn Hi lại không chọn được ngày nắng, xe cũng không tiện đi, dễ trượt, chị hẹn hai người họ đến nhà chơi cho an toàn."

 

Hạ Thanh Dạ gật đầu hiểu chuyện, thấy đối phương còn bám sát không rời, liền ôm lấy đầu nhỏ của Niếp Trúc Ảnh, "Chị đừng lo, mỗi tối mỗi ngày đều nghe, chị không chán thì hai bảo bảo cũng chán ngấy rồi, đừng để đến khi hai bảo bảo ra ngoài, không tương tác với chị, đến lúc đó chị đừng có khóc."

 

Niếp Trúc Ảnh nháy mắt uể oải, "Được được được, hôm nay không nghe, mai lại nghe, đúng rồi Thanh Thanh, chị hẹn bác sĩ Mộc tới để làm một xét nghiệm đặc biệt, chẳng lẽ em không muốn biết bảo bảo của chúng ta là con trai hay con gái sao?"

 

Hạ Thanh Dạ vẫn nghĩ đứa bé sẽ là con gái, nếu là con trai thì cũng đã được,"Đừng làm, đợi tới ngày sinh là biết, chị đừng nghĩ nữa, lại có thêm gánh nặng tâm lý."

 

Niếp Trúc Ảnh già mồm, "Chị thì làm gì có gánh nặng tâm lý chứ."

 

Hạ Thanh Dạ sờ sờ bụng to mượt mà của mình, trêu chọc một tiếng, "Nếu là con trai, có khi sẽ là chàng trai đẹp nhất thế giới cũng nên."

 

Buổi tối hôm đó, Niếp Trúc Ảnh mơ thấy ác mộng, mơ thấy ngày Hạ Thanh Dạ sinh, hai cậu nhóc ra đời như hai tiểu quỷ tinh nghịch, một đứa bám cổ cô ấy, một đứa bám lưng cô ấy, quấy phá đến mức cô ấy gần như kiệt sức."

 

Niếp Trúc Ảnh chỉ cảm thấy tương lai mịt mù, chẳng có ánh sáng.

 

Cô ấy tỉnh dậy sau cơn mơ, thấy Hạ Thanh Dạ ngủ say bên cạnh, nhìn thoáng qua bụng cô, Niếp Trúc Ảnh khẽ hôn lên bụng và thấp giọng nói, "Thượng đế phù hộ, phải là hai áo bông nhỏ."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.