Đại Bùi công tử mà Diệp Vô Tình nói đang ngồi ở một bên bàn, tay cầm tách trà, đôi mắt tối tăm tỏa ra ánh sáng lạnh lùng cổ quái.
Điều này khiến hắn trông càng xa cách và khó tiếp cận hơn, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Đại Bùi công tử đưa mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, lại dường như không phải đang nhìn cậu, như thể đôi mắt này chỉ để phản chiếu hình dáng của Diệp Vô Tuyết.
Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, linh phủ của Diệp Vô Tuyết lại bị thần thức của Bùi Lệnh xông vào.
Thần thức của Bùi Lệnh giống như một cơn mưa xuân âm thầm lặng lẽ, còn Diệp Vô Tuyết là một đóa sen vừa chớm nở.
Nụ hoa dính đầy nước mưa trong suốt, từng giọt từng giọt thấm sâu vào từng tầng cánh hoa, nhụy hoa bị mưa làm ướt, màu sắc lấm lem, cánh hoa bị sức nặng đè ép từ từ mở ra, cho đến khi nước mưa tích tụ trên đầu cánh hoa chảy xuống, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Đúng lúc này, thần thức của Diệp Vô Tuyết bị mê hoặc, thần thức của cậu giống như mảnh đất thấm mưa sương, tơi xốp màu mỡ, da thịt mềm mịn ẩm ướt.
Diệp Vô Tuyết hoảng hốt, eo lưng bủn rủn, một đôi tay đỡ lấy thắt lưng cậu, sau đó cả người cậu được ôm vào lòng.
Giọng nói hết sức dịu dàng của Tiểu Bùi công tử, tân nương tử chân chính của Diệp Vô Tuyết vang lên bên tay: “Tối qua mệt lắm phải không?”
Diệp Vô Tuyết không hiểu sao lại thấy chột dạ, cậu mới thành thân với Bùi Lệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ngoc-trong-dem-canh-thit-me-nguoi/212817/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.