Hứa Chức Hạ hiểu rằng, điều đó có nghĩa là anh sẽ luôn ở bên cô.
Giọng nói của anh sau khi tắm mang theo hơi nước mờ ảo, ấm áp, đã kiềm chế được cảm xúc bất ổn của cô.
Hứa Chức Hạ từ từ quay lại nhìn anh.
Vài lọn tóc ngắn rủ xuống trước trán anh, ướt đẫm, từng giọt từng giọt nước vẫn còn nhỏ xuống.
“Anh có biết họ đang cãi nhau vì chuyện gì không?”
Lời vừa dứt, chàng trai bước qua trước mặt cô, không vội vàng nhưng sải chân rất dài, chỉ vài bước đã vào phòng mình.
Hứa Chức Hạ đứng tựa vào tường, cúi đầu nhìn những ngón chân co lại của mình, đếm vài giây trong lòng rồi mới bước theo.
Kỷ Hoài Chu nhanh chóng mặc áo thun và quần dài, quay người lại thì vừa thấy cô vừa đến cửa.
Cô bám tay vào khung cửa, thò đầu vào, để lộ nửa khuôn mặt.
Cô chẳng khác gì hồi nhỏ, chỉ là ngũ quan nảy nở, trở thành một thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo như ngọc, đôi mắt và lông mày vẫn còn nét non nớt, ngây thơ như thuở bé.
Mọi người xung quanh đều bảo vệ cô rất tốt.
Những đứa trẻ khác vào tiểu học đã tự ngủ riêng, nhưng anh vẫn ngủ cùng cô trong căn phòng có hai chiếc giường, cho đến khi cô học cấp hai và lần đầu có kinh nguyệt.
Khi đó, nửa đêm đang ngủ, anh cảm nhận có người khẽ lay cánh tay mình, mở mắt ra thì thấy cô bé yếu ớt gục bên giường anh. Trong căn phòng tối mờ, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, bao trùm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-nhin-dinh-menh-tra-noan-bat-tu/2952235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.