Đôi mắt Kỷ Thế Viễn sắc bén, không lùi bước mà nhìn thẳng vào anh, bàn tay ấn chặt lên cây gậy có hình đầu hổ, vẻ kiêu ngạo như thể đang đùa giỡn với số phận dễ như trở bàn tay: “Còn không chịu theo ta về nhà họ Kỷ?”
Bóng đêm dày đặc đổ xuống như nhựa đường, nuốt chửng ánh sáng duy nhất trên thế gian, ngay cả bóng cây đang nhảy múa cũng không được phép tồn tại.
Sự u ám trong bóng tối giống như sự căm hận trong mắt Kỷ Hoài Chu lúc đó.
Kỷ Hoài Chu cười lạnh, không thèm để ý đến như thể việc đáp lại ông ta một câu cũng khiến anh cảm thấy ghê tởm.
Anh không do dự cất bước đi, rời khỏi đó.
Lần này không ai ngăn cản anh lại, nhưng phía sau có một giọng nói nhẹ nhàng của một người lớn tuổi vang lên.
“Hoài Sùng ch.ết rồi.”
Kỷ Hoài Chu đột ngột dừng bước, đồng tử co lại, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Kỷ Thế Viễn bình tĩnh, chỉ như đến đây thông báo cho anh một việc nhỏ không đáng kể: “Bệnh tim bẩm sinh dẫn đến biến chứng tim mạch, rối loạn nhịp tim ác tính, ch.ết đột ngột cách đây nửa năm.”
Kỷ Hoài Chu thở gấp vì sốc.
Phản ứng của anh dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của Kỷ Thế Viễn.
“Ngày trước Hoài Sùng đã thay thế cậu về nhà họ Kỷ, muốn lừa dối tôi mà dễ à?” Kỷ Thế Viễn không vội vã tiến lên: “Chỉ là tôi nhắm mắt cho qua thôi.”
Ông ta nhếch mép, cười nhạo sự ngây thơ của Kỷ Hoài Sùng.
Kỷ Thế Viễn dừng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-nhin-dinh-menh-tra-noan-bat-tu/2952245/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.