【Em học cách nói lời tạm biệt với những thứ không thuộc về mình, ví dụ như mấy cây hải đường nở không đúng mùa dưới ký túc xá Đại học Hồng Kông.
Và với người đã từng bước vào trái tim em.
——Chu Sở Kim】
–
Chỉ là ánh mắt chạm nhau, đã có cảm giác như gai nhọn đâm vào tim.
Đôi mắt vốn từ thuở nhỏ đã trong veo như suối nguồn đó, dường như đã nhìn thấu sự giả dối của anh, vừa thoáng nhìn đã thấy mặt tối trong nội tâm của anh.
Vài giờ trước anh còn nói với Trần Gia Túc rằng, trốn trốn tránh tránh mới là giấu đầu hở đuôi. Vậy mà giờ đây anh đã quên sạch lời mình nói.
Kỷ Hoài Chu nhắm mắt lại với vẻ mất tự nhiên, ngửa cổ ra tựa vào lưng ghế sofa, che giấu vẻ xấu hổ và nhếch nhác khi d*c v*ng bộc lộ rõ ràng.
Anh khẽ thở ra một hơi, có chút bực bội.
Hứa Chức Hạ không hề hay biết.
Ngày trước khi họ cùng nhau đi học bằng thuyền, anh luôn ngủ nướng và mang theo chút cáu kỉnh khi thức dậy mà chỉ riêng cô không phải chịu.
Mộng mị nhiều dễ tỉnh giấc, chắc hẳn anh đã quá mệt mỏi.
Hứa Chức Hạ ngồi xổm xuống nhặt chiếc chăn bị trượt lên đắp lại cho anh: “Anh trai, cảnh trong mơ đều là những h*m m**n ẩn giấu trong tiềm thức của con người.”
Giọng cô trong sáng và rõ ràng.
Kỷ Hoài Chu nhíu mày, trầm giọng: “Nói xằng bậy.”
“Thật mà.” Hứa Chức Hạ đặt đầu gối phải của mình lên sofa, ngồi xuống cạnh anh và hướng mặt về phía anh: “Đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-nhin-dinh-menh-tra-noan-bat-tu/2952252/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.