Hôm sau, Đào Sơ vừa mở mắt ra thì cô đã vô thức nhìn đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường.
Sau đó cô mới nhớ hôm nay là chủ nhật.
Vừa ngồi dậy xong thì cô lại nằm xuống tiếp, vùi mình vào trong chăn sau đó trở mình rồi nhắm mắt lại.
Nhưng chưa tới hai phút thì cô đã bật người dậy, ánh mắt lướt qua hai con heo đất nằm trên chiếc đệm cạnh khung cửa sổ.
Năm đó lúc ông nội bà nội còn khỏe mạnh đã lập xong di chúc rồi, ngoại trừ khoản tiền bị con gái nuôi là Đào Thiến Âm tiêu pha phung phí và một căn nhà đã bị bán kia ra thì hai ông bà vẫn tiết kiệm được một khoản kha khá. Hai ông bà làm giáo sư ở đại học Hành Nam, bình thường họ cũng phiên dịch một vài đầu sách, thậm chí là làm việc vặt như viết văn cho báo chí, hơn nữa bình thường họ cần cù tiết kiệm nên vẫn có một ít vốn tích lũy.
Nhưng vì trước đó Đào Thiến Âm lấy của họ rất nhiều tiền nên khoản tiền hai người để lại cho Đào Sơ cũng không nhiều lắm.
Nhưng tóm lại là đủ cho cô sinh hoạt và học tập bình thường.
Hai người già bọn họ đã tính xong chuyện này từ lâu rồi, thậm chí còn tính toán xong đại khái đi học cần phải tốn bao nhiêu tiền, và cần bao nhiêu tiền để duy trì cuộc sống hằng ngày.
Chỉ cần Đào Sơ không tiêu tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-rong-cua-em-son-chi-tu/2773056/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.