Thẩm Bồi Diên uống rất nhiều rượu.
Họ ngồi đối diện nhau trong khách sạn, Thẩm Bồi Diên không chạm vào cô ta, cũng không nhìn cô ta.
Tôn Bội Bội cứ thế ngồi cùng anh đến sáng.
Cô ta đi vào nhà vệ sinh cởi quần áo, mở cửa đứng trước mặt anh.
Thẩm Bồi Diên vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, không có phản ứng.
Cô ta nói: “Diệp Tuyền có thể, em cũng có thể.”
Thẩm Bồi Diên cười.
“Hai người không giống nhau.”
Tôn Bội Bội vội vàng chứng minh bản thân: “Nhưng chúng ta có thể giống nhau.”
Thẩm Bồi Diên vẫn không làm gì cô ta, đứng dậy nhặt quần áo dưới đất khoác lên người cô ta, giọng khàn khàn: “Về đi, hôm nay hai người còn phải học buổi sáng, đừng để Diệp Tuyền một mình lẻ loi.”
Câu nói này khiến sự mạnh mẽ của Tôn Bội Bội sụp đổ, cô ta buông bỏ tất cả lòng tự trọng ôm chặt lấy eo Thẩm Bồi Diên, không cho anh đi, dùng sức hôn anh, nhưng Thẩm Bồi Diên không có phản ứng với cô ta.
Cô ta ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt Thẩm Bồi Diên đỏ hoe.
Tôn Bội Bội sững người.
Sau đó Tôn Bội Bội mới biết, ngày hôm đó Diệp Tuyền đã đề nghị chia tay với Thẩm Bồi Diên.
Khoảng thời gian chiến tranh lạnh ngắn ngủi đó đã cho Tôn Bội Bội thực sự có thời gian chen chân vào.
Cô ta thường xuyên mượn quần áo của Diệp Tuyền mặc rồi đến khách sạn, ôm cổ Thẩm Bồi Diên hôn anh.
Thẩm Bồi Diên không đẩy cô ta ra, thân thể lười biếng dựa vào cửa, hơi thở thơm ngát xộc vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744485/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.