“Tại sao cậu lại khổ sở như vậy, chỉ vì một người đàn ông mà ra nông nỗi này.”
Diệp Tuyền bước tới.
Đôi môi khô khốc của Tôn Bội Bội khẽ động: “…Không có anh ấy tớ sẽ chết mất.”
Thẩm Bồi Diên đứng ở cửa, không vào.
“Tớ sẽ tìm anh ta giúp cậu, yên tâm, cậu nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Tuyền chu đáo đắp lại chăn cho cô ta: “Tớ và Bồi Diên ở ngoài canh chừng, có chuyện gì cứ gọi tụi tớ.”
Tôn Bội Bội nhìn cô: “Cảm ơn cậu, Tuyền Tuyền.”
Diệp Tuyền đi ra ngoài, cầm phiếu kết quả xét nghiệm tiện tay đưa cho Thẩm Bồi Diên: “May mà phát hiện kịp thời, cô ấy và đứa bé đều không sao.”
Thẩm Bồi Diên gật đầu, thái độ như không liên quan đến mình.
Điện thoại của Diệp Tuyền reo lên, cô nhận máy: “Alo, dì…”
Thẩm Bồi Diên đợi cô nói chuyện điện thoại xong mới lên tiếng hỏi: “Ai vậy, Tuyền Tuyền.”
“Mẹ anh.”
Thẩm Bồi Diên ngẩn người: “Cái gì?”
Diệp Tuyền nói: “Hôm nay dì gọi điện thoại đến, nói bảo chú mang cho em ít đồ nhưng em nói bạn em bên này có chút chuyện, chắc không qua lấy được, dì liền nói muốn đến Bắc Bình thăm chúng ta.”
Mí mắt Thẩm Bồi Diên khẽ giật nhẹ.
Mẹ anh trước nay không thích Diệp Tuyền.
Thời đại học đã không đồng ý cho hai người ở bên nhau, chỉ là khi đó nghĩ con trai chỉ chơi bời nên cũng không để tâm.
Sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn bên nhau mấy năm, lúc đó mẹ Thẩm mới bắt đầu nghiêm túc để ý.
Nhà họ Thẩm là gia đình gia giáo, bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-tan-chi-la-ket-hon-chop-nhoang-thoi/2744486/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.