Hành lang khoa nội trú rất yên tĩnh, khắp nơi đều tràn ngập mùi nước khử trùng. Ôn Dụ và Tề Quân Minh không đi xa lắm, hai người ngồi ở cái ghế bên cạnh, Tề Quân Minh cúi đầu lại nói câu xin lỗi với cô.
Đây là lần thứ ba cậu ta đã nói câu này.
Ôn Dụ nói: "Cậu cảm thấy phải xin lỗi tôi?" Dù sao bọn họ thật sự không quen, cô cảm thấy thật sự không có gì hay để xin lỗi.
Tề Quân Minh cúi đầu yên tĩnh rất lâu, đợi bầu không khí giữa hai người rơi xuống điểm đông, cậu ta mới mở miệng.
"Trước kia tôi vẫn luôn có thành kiến với chị."
Có thành kiến với một người không quen biết là lần đầu tiên nghe thấy. Cô quả thực cảm nhận được điều đó từ hai lần nói chuyện trước của bọn họ, về phần thành kiến từ đâu mà có, Ôn Dụ quả thực tò mò.
Tề Quân Minh nói thẳng ra, cũng không thích nói vòng vo với người ta, đồng thời cũng không nghe hiểu hàm ý chính xác trong lời nói uyển chuyển của người khác.
"Tiểu Tề, tôi nghĩ chắc cậu cũng nhỏ hơn tôi mấy tuổi, nên tôi gọi như vậy nhé." Ôn Dụ mở miệng.
Tề Quân Minh gật gật đầu, mấy phút sau Ôn Dụ nói tiếp: "Trước kia chúng ta chẳng hề quen biết, nếu cậu nói có thành kiến với tôi, là đến từ Dư Dạng nhỉ."
Cô thấy ánh mắt rất ngạc nhiên của Tề Quân Minh, có lẽ là cô đoán đúng rồi.
"Nếu là vậy, tôi rất muốn nghe." Liên quan đến mọi thứ của Dư Dạng, cô đều muốn nghe.
Tề Quân Minh nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-biet/2198366/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.