Trần Cẩn Duyệt mở cửa ghế sau, lấy ra chai nước khoáng còn nguyên bị bỏ quên, như thể cơn giận tích tụ từ hôm đó đến nay đã được an ủi, rồi cô ngồi vào ghế phụ.
Lâm Vận Thanh chưa bao giờ nói chai nước đó là để phần cho em, bây giờ nhìn thấy cũng không phủ nhận.
Vậy là đúng rồi.
Vặn nắp chai, dù không khát nhưng Trần Cẩn Duyệt vẫn ừng ực uống, sau đó trả lại cho Lâm Vận Thanh.
Lâm Vận Thanh nhìn chai nước em đưa, không nhận, chỉ nhìn chằm chằm tay em giơ lên, hỏi: "Thấy chị khát hả?"
"..." Trần Cẩn Duyệt không biết phải trả lời thế nào, cô ngượng chín mặt.
Lâm Vận Thanh khẽ cười, lẩm bẩm như độc thoại: "Sao em biết." Sau đó cầm lấy uống vài ngụm trước khi đưa lại cho em. Trần Cẩn Duyệt vặn chặt chai nước bỏ vào giá đỡ, mãn nguyện cười hài lòng.
Lâm Vận Thanh là người rất trầm tính và cổ lỗ sĩ, chị không nói nhiều, suốt chặng đường chỉ bật những bài hát mang tiết tấu chậm từ thuở xa lắc xa lơ. Trần Cẩn Duyệt phải thừa nhận rằng cô thích bầu không khí như vậy, nhìn khung cảnh đường phố và những người đi bộ lùi dần về phía sau, bỗng có cảm giác quay về khi còn nhỏ - ước gì cuộc hành trình này sẽ mãi mãi không kết thúc.
Nếu là ngồi sau yên xe đạp của Lâm Vận Thanh, thì cô hy vọng ngã rẽ tiếp theo sẽ tới muộn hơn một chút.
Nếu là ngồi trên chuyến xe buýt về nhà cùng Lâm Vận Thanh, thì cô hy vọng chiếc xe sẽ mãi mãi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475721/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.