Trở về Hải Thành từ chuyến công tác, Lâm Vận Thanh lại quay về guồng công việc vô cùng bận rộn.
Có thật là bận đến mức đấy không? Trần Cẩn Duyệt chưa làm việc ở Trung Quốc bao giờ, nhưng thỉnh thoảng cô có lướt mạng xã hội thấy tin tức, nói điểm thi đại học ở Trung Quốc đã lên đến 996.
Nhưng điểm của Lâm Vận Thanh thậm chí còn cao hơn 996.
"Chị ấy thường đi làm lúc mấy giờ ạ?" Trần Cẩn Duyệt cầm chiếc bánh có nhân, chưa nuốt hết đã ngẩng đầu hỏi mẹ.
Trần Phương đứng bên bàn rót sữa cho con gái, nghĩ một lúc mới nói: "Thanh Thanh ấy hả, thường ra ngoài vào khoảng 7-8 giờ."
"Vậy cũng không sớm lắm, sao không hôm nào mình thấy chị ấy nhỉ?" Cô lẩm bẩm.
Sữa chảy ùng ục từ chai vào ly. Trần Phương đưa cốc cho Trần Cẩn Duyệt, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Trần Phương liếc nhìn con gái: "Thế mà không sớm? Ngày nào con cũng ngủ đến 11-12 giờ, còn nói chị đi làm không sớm?"
"Mẹ..." Trần Cẩn Duyệt chỉ biết làm nũng.
"Hiếm lắm con mới về nước nghỉ ngơi, mẹ lại nói con."
"Ở Bắc Thành con có làm phiền chị làm việc không đấy?" Trần Phương cầm một miếng bánh lên.
Bắc Thành...
Chắc là không làm phiền, nhưng mình và chị ấy...
"Đang hỏi con đấy, Duyệt Duyệt." Trần Phương khua tay trước mặt cô.
Trần Cẩn Duyệt hoàn hồn: "À... Không, con làm gì quấy rầy chị ấy."
Cô bĩu môi, vo lớp giấy lót chiếc bánh vừa ăn xong thành một cục, đứng dậy ném vào thùng rác.
"Mẹ, lát nữa con đến nhà Nhậm Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475728/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.