Chiếc taxi rẽ vào con đường hẹp, bỏ lại tiếng ồn ào nơi phố đông. Đường khiêm tốn, xe thong thả. Từng ngọn đèn mờ ảo hắt bóng lên gương mặt xinh xắn của cô gái. Làn hơi cô thở nhẹ, mắt nhắm, đầu ngả lên vai Lâm Vận Thanh, tay không quên đặt lên lòng bàn tay chị. Lâm Vận Thanh cúi đầu nhìn em, má hồng vẫn ửng hơi men. Trông thật là ngoan.
Có cơn xóc bất ngờ khiến hai người ngồi không vững. Lâm Vận Thanh vội vàng giơ tay phải che chắn đầu Cẩn Duyệt, sợ em sẽ ngã. Khi chiếc xe đã ổn định, bàn tay đó vẫn không hề buông, vẫn bảo vệ Trần Cẩn Duyệt như vậy, nhất định không di chuyển.
Trần Cẩn Duyệt cảm giác như mình được đánh thức nhờ hơi ấm hầm hập từ lòng bàn tay chị. Cô mơ màng mở mắt ra, mãi lâu sau mới lại tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn Vận Thanh: "Sao chị nóng thế..."
Lâm Vận Thanh cười, ngón tay xoa trên má em, nhéo nhẹ rồi rụt về.
"Lâm Vận Thanh..." Cô gọi, bằng chất giọng hãy còn ngái ngủ, lật bàn tay đang đặt trên lòng bàn tay chị, đan vào các rãnh ngón tay chị.
"Ơi?"
"Thích chị..."
Lâm Vận Thanh siết chặt bàn tay được nắm, như lời hồi đáp.
"Chị... có thích món quà này không?"
Lâm Vận Thanh cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng quanh cổ mình. Cái giá lên đến vài nghìn tệ không phải con số nhỏ, Cẩn Duyệt nói, em moi hết số tiền tiết kiệm trong nhiều năm mới mua nổi một chiếc đó, mừng chị thăng chức.
Chiếc khăn này cô không dùng đến, cho dù có dùng đến cũng thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-khong-chieu-toi-dong-da-tinh/1475806/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.