Tôi lại cúi đầu xin lỗi anh, rồi lôi mẹ tôi, người vẫn đang lớn tiếng cãi cọ, rời đi thật nhanh.
"Ha."
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên sau lưng: "Thẩm Tri Ý, em vẫn vậy, sáu năm trước không nói một lời, biến mất không dấu vết; sáu năm sau, cũng muốn vô tâm vô phế rời đi như vậy sao?"
Trong giọng nói của người đàn ông tràn ngập sự mỉa mai và tự giễu, anh nói: "Có phải trong mắt em, những lời đã hứa, mãi mãi chỉ là lời nói đùa không?"
Tứ chi của tôi như thể đột nhiên bị đổ đầy chì nặng nghìn cân, không thể nhấc lên được nữa.
Nước mắt như thể bị kẹt công tắc, không thể kiềm chế được mà trào ra, trái tim tôi đau như cắt.
Tôi vẫn luôn biết, anh vẫn nhớ tôi.
16
Tôi không biết hôm đó mình đã bước ra khỏi công ty anh như thế nào, chỉ biết suốt dọc đường, tôi khóc không ngừng.
Mẹ tôi, người luôn đanh đá ngang ngược, cũng bị dọa sợ hết hồn, không còn tiếp tục ở đó mất mặt nữa, mà bám chặt lấy tôi.
Vừa đi vừa lải nhải trách móc tôi: "Khóc cái gì mà khóc, vô dụng như vậy, tủi thân như vậy, vừa nãy sao lại đi phủ nhận quan hệ với nó? Không phải con rất giỏi sao, không phải con rất oai phong sao, con..."
Bà càng nói càng to, bày tỏ sự bất mãn vì đã đánh mất chàng rể quý.
Tôi không chịu đựng được nữa, có chút suy sụp: "Mẹ, mẹ nói đủ chưa? Kết cục như vậy, mẹ hài lòng rồi chứ? Chắc chắn phải chạy đến công ty người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-trang-nho-khong-chua/281793/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.