Ông không đồng ý với rất nhiều việc Mạnh Vãn làm, nhưng Mạnh Vãn quá độc đoán, nếu như ông phản đối trước mặt con gái, không biết Mạnh Vãn sẽ giận dỗi bao lâu. Lúc này, ông thật sự không thể đối đầu trực tiếp với Mạnh Vãn.
"Con không sao." Cố Tích Triều nói vậy, nhưng giọng đã nghẹn ngào.
Sao có thể không tủi thân? Sao có thể không buồn cơ chứ?
"Cha à, con muốn đi tìm anh ấy."
"Anh ấy" mà cô nói chính là Chu Hoài Cẩn.
Cô không chắc chắn thái độ của cha đối với Chu Hoài Cẩn, nhưng cô có thể khẳng định, thái độ của Cố Trường Chí đối với Chu Hoài Cẩn ít nhất không gay gắt như Mạnh Vãn.
Bao gồm cả những tranh chấp giữa cô và Cố Tịch Ngôn, Cố Trường Chí luôn giữ thái độ trung lập.
Cố Trường Chí im lặng.
Cố Tích Triều lại nhấn mạnh: "Bây giờ anh ấy đang diễn tập ở thành phố Vân, con muốn đi tìm anh ấy."
Đương nhiên Cố Trường Chí biết Chu Hoài Cẩn đang diễn tập, lần diễn tập này có quy mô rất lớn, không phải chuyện có thể nói đùa, hai quân khu đều tham gia, mấy vị tư lệnh, thủ trưởng của mấy quân khu đều có mặt.
Ông im lặng hồi lâu, nhớ lại thời niên thiếu của mình.
Sau khi quen biết Mạnh Vãn, tuy rằng gia thế của Mạnh Vãn không tệ, nhưng lại kiêu ngạo, tính tình cũng không tốt, sau đó nhà ông giới thiệu cho ông một cô gái phù hợp hơn, nhưng ông nhất quyết phải ở bên Mạnh Vãn.
Sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-va-sao-troi-hon-em/2793035/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.