Năm ấy gió xuân về chậm, Vân Đài quan đón một trận tuyết, tường đỏ và chuối cảnh phủ một màu trắng muốt như lụa. Ngắm nhìn vạn dặm, núi sông như tựa vào gió và màn sương mỏng để nghỉ ngơi. Những dãy núi nhấp nhô lộ ra đường nét sắc sảo, như một ông lão vừa tỉnh giấc trước hoàng hôn cuộc đời, hồi sinh lại sinh khí.
Hi Văn và Tử Nguyệt đều sợ lạnh, nơi nào ấm áp là chui vào, mỗi lần ra ngoài đều cuốn chăn cả người. Diệp Thanh Nghiêu lại khác hẳn.
Việc cô thích nhất là ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết, ngắm liền mấy giờ đồng hồ, quên cả ăn uống.
Tuyết không rơi vội vã như mưa , tuyết rơi chầm chậm, lơ lửng giữa không trung rồi xoay tròn, như một cô gái có tính cách nhẹ nhàng từ tốn. Tuyết rơi, không chỉ tô thêm vẻ đẹp mùa đông, mà còn là hương vị nhân gian.
Và Diệp Thanh Nghiêu trân trọng điều đó.
Cô đun trà, đốt hương, như đang gặp lại bạn cũ, say sưa ngắm tuyết một cách chân thành.
Tuyết dịu dàng mềm mại, cô thì thanh khiết nhã nhặn, vượt qua cả tuyết trời. Cô lặng lẽ không lời, lại rực rỡ như hồng nhan kinh thế. Tuyết và cô, cả hai đều mỹ lệ vô song.
Đạo trưởng Ngọc Khuê đứng dưới hành lang quanh, lặng lẽ nhìn đồ đệ nhỏ nhất của mình. Thời gian trôi qua, đã mười tám năm rồi, Diệp Thanh Nghiêu đã trưởng thành vượt xa sự kỳ vọng của ông, tài hoa xuất chúng hơn người.
Điều đó có lẽ bởi cô từng nếm trải khổ cực từ quá sớm, đã sớm hiểu ấm lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ap-che-lang-man-can-du/2931120/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.